
Tác giả: Diệp Tình
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134556
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/556 lượt.
m của anh, anh sẽ tiếp tục .
"Vậy cậu không phải đứa ngốc sao? Các cậu ở trong thành phố, mỹ nữ đều có, cô gái xinh đẹp chỗ nào cũng có, còn cố gắng tìm Hiểu Giai." Chú A Lực cố ý nói cho Ngải Hiểu Giai nghe, người đàn ông này thật tốt.
Ngải Hiểu Giai dĩ nhiên biết, anh là Đại Thiếu Gia, từ khi bọn họ quen biết đến hiện tại, luôn là anh hạ thấp mình mà làm việc làm cô thích, mặc kệ bất kỳ lúc nào anh cũng thương yêu cô, nhưng có một số việc không nên tiếp tục.
"Chú A Lực, chú khuyên cháu, không bằng đi khuyên anh ấy đi, để cho anh ấy đi thôi, cháu sẽ không trở về cùng anh ấy." Ngải Hiểu Giai lạnh lùng nói.
Chú A Lực nóng nảy nói "Cháu không cần, vậy ta liền giới thiệu cho con gái của ta rồi, cháu cũng đừng gặp con gái của ta, là người trong thôn Nhất Chi Hoa, ta nghĩ Đoạn Tuấn Hiền sẽ rất nhanh thích con gái ta."
Ngải Hiểu Giai cảm thấy lòng mình đang co rút đau đớn, nhưng cô lại cố nén lại nói "Nếu con gái chú thích, vậy chú hãy để cho con gái chú đi theo anh ấy đi, anh ấy rất có tiền, sẽ cho con gái chú có cuộc sống tốt." Cô nói xong liền đi vào, trở lại phòng của mình. Ngải Hiểu Giai khó chịu không biết nên làm sao đây? Cô không muốn làm cho mình khổ sở như vậy, không muốn anh, cũng rất khó có thể làm được.
"Tuấn Hiền, tại sao anh còn phải xuất hiện? Em cho rằng dùng oán hận mà có thể buộc mình không thèm nghĩ tới anh nữa, nhưng anh vẫn để cho em nhớ anh." Cô nằm lỳ ở trên giường nhỏ giọng khóc, cô trừ khóc, thì không có biện pháp nào rồi.
Đoạn Tuấn Hiền nghe được lời nói Ngải Hiểu Giai liền rất tức giận, cô còn tính đưa anh cho người khác sao? Cô cho rằng như vậy thì có thể làm cho anh thay đổi tâm ý rời đi sao? Cô có phải quá coi thường tình cảm của anh rồi hả ?
Sáng sớm Đoạn Tuấn Hiền liền tức giận ngồi ở đối diện, anh muốn chờ Ngải Hiểu Giai ra ngoài, lập tức liền cùng cô nói chuyện.
Đột nhiên Quầy Tạp Hóa bên kia có tiếng vang, quả nhiên người mở cửa là Ngải Hiểu Giai, Đoạn Tuấn Hiền đi tới giúp cô mở cửa.
Hành động này khiến Ngải Hiểu Giai sợ hết hồn, anh đột nhiên tới đây làm cái gì?
"Anh làm gì thế?" Ngải Hiểu Giai nhìn động tác của anh hỏi.
Nhưng Đoạn Tuấn Hiền cũng không mở miệng, chỉ giúp cô mở cửa ra, sau đó liền vào trong tiệm tạp hóa gọi đại thẩm ra ngoài trông tiệm, tiếp theo anh liền lôi kéo Ngải Hiểu Giai đi ra ngoài.
"Anh muốn làm gì? Anh kéo tôi đi đâu?" Ngải Hiểu Giai bị anh kéo đi, vài lần suýt chút nữa thì cô té ngã rồi, nhưng Đoạn Tuấn Hiền lại không có dừng lại.
Hai người đi thẳng đến một nơi trống trải, Đoạn Tuấn Hiền mới dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn cô.
Ngải Hiểu Giai có chút khổ sở nhìn anh, tại sao anh lại thô lỗ với cô như vậy?
"Ngày hôm qua em nói chuyện cùng chú A Lực là thật tâm sao?" Mặt anh trở nên nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra bi thương. Cô cùng chú A Lực nói rất nhiều, anh là chỉ cái gì?
Đoạn Tuấn Hiền thấy cô giả bộ không hiểu, liền nói cho cô biết "Em nói đem anh cho con gái chú A Lực, là thật lòng hay không?" ánh mắt Ngải Hiểu Giai lóe lên một cái, anh đã biết?
"Con gái chú A Lực là người xinh đẹp trong thôn, chẳng lẽ anh còn không hài lòng? Tôi cảm thấy hai người các ngươi tốt vô cùng." Ngải Hiểu Giai nói láo.
Đoạn Tuấn Hiền bắt được bả vai của cô "Em giả bộ! Em thật đã không còn quan tâm anh sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì một câu nói trả thù, mà em có thể phủ nhận tình cảm anh dành cho em sao?"
Ngải Hiểu Giai một chút cũng không muốn nghe "Anh không cần ép buộc tôi nghe lời nói dối của anh, tôi không tin." Trước là cô quá tin tưởng Đoạn Tuấn Hiền, mới có thể làm cô bị gạt, bị anh làm tổn thương.
"Mặc kệ em có tin hay không, anh chính là yêu em, bởi vì yêu em, anh có thể tiếp tục chờ đợi, nhưng có một số việc anh muốn giải thích rõ." Đoạn Tuấn Hiền ngăn chận cánh tay của cô, chính là muốn để cho cô nghe thật rõ ràng.
Ngải Hiểu Giai nghe được lời yêu từ trong miệng anh, lại luôn có cảm giác châm chọc, là anh thật yêu cô sao? Nếu như yêu, tại sao lại muốn tổn thương cô?
"Ngày đó em tới phòng làm việc tìm anh, đúng không? Em nghe được lời nói anh nói cùng Hàn Na, cũng bởi vì anh mở miệng trả lời là trả thù, cho nên em mới tức giận, đau lòng rời đi?"
Ngải Hiểu Giai trầm mặc coi như là trả lời lời anh .
"Vậy em biết sao? Sau đó anh còn chưa nói xong, hơn nữa anh từ đầu tới đuôi đều không phải giống như lời nói." Đoạn Tuấn Hiền muốn để cho cô tỉnh táo một chút.
"Anh trả lời như vậy, là bởi vì Hàn Na nói gây tổn thương cho em, anh nghĩ muốn bảo vệ em, mới có thể nói ra lời trả thù như vậy, nói xong anh liền hối hận, sau đó anh liền giải thích rõ với cô ta, anh hoàn toàn là bởi vì yêu em mới có thể làm như vậy, Hàn Na cũng bị anh làm cho tức giận bỏ đi, em không có nghe xong, cho nên căn bản cũng không biết lời nói của anh sau đó." Anh đang bảo vệ cô sao? Nhưng cô vẫn chưa tin, Hàn Na là phụ nữ làm sao có thể uy hiếp được anh, Ngải Hiểu Giai không tin nhìn về phía khác.
"không phải em tin tưởng anh sao?" Đoạn Tuấn Hiền chưa từng có cảm giác thất bại như vậy, bị người trả lại hàng không