
Tác giả: Thiển Khuynh Thành
Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015
Lượt xem: 134658
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/658 lượt.
“Này Tiểu Thi tiểu thư cô cầm cái này đeo lên đi!” Phụ tá từ mang túi xách trong người lấy ra một bộ tóc giả đây là thứ mà anh mới vừa rồi đặc biệt đi mua cho tổng giám đốc để ngừa ngộ nhỡ bị chó săn theo dõi.
Còn tưởng rằng anh có cái gì cao chiêu ! Trác Minh Liệt cười lạnh.
“Này, tôi còn không nói là tôi đồng ý !” Tiểu Thi kháng nghị.
“Ngại Tiền thiếu? Này lại thêm 1000?”
“Anh cho rằng ai cũng cũng giống anh cái gì cũng dùng tiền để giải quyết! Các anh vì cái gì muốn đem Mộc Mộc giao cho tôi! Anh không sợ tôi đem nó bán hoặc là bắt đi sao!”
“Tốt chuyện này mấy ngày nữa tôi lại tìm cô nói chuyện! !” Trác Minh Liệt ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Cầu Cầu “Cô hãy dẫn bọn nhỏ về nhà trước!”
Phụ tá đem Mộc Mộc dẫn ra ngoài giao cho Tiểu Thi.
“Mộc Mộc con trước hết hãy đến nhà cô ở một đêm ngày mai cha tới đón con!” Trác Minh Liệt vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
Mộc Mộc không nói một lời nhìn Tiểu Thi một chút lại nhìn Trác Minh Liệt một chút trong đầu không biết đang nghĩ cái gì.
“Mộc Mộc cùng ba gặp lại cô dẫn con về nhà rồi…” Mẹ con ba người đứng ở ven đường nhìn Trác Minh Liệt rời đi Tiểu Thi nắm Mộc Mộc tay chào. Giờ phút này cô mặc một cái áo màu hồng nhạt dệt kim hở cổ, trong gió đêm tóc dài dịu dàng đong đưa cả người cũng mềm nhũn ấm áp cực kỳ giống một người vợ dịu dàng. Cầu Cầu và Mộc Mộc đều mặc bộ đồng phục của nhà trẻ nhìn thật đáng yêu lại đẹp trai. Trời chiều dịu dàng bao phủ bọn họ xem ra vô cùng hài hòa tốt đẹp thật giống như một người mẹ trẻ tuổi dẫn hai đứa con trai Trác Minh Liệt mềm lòng một chút. Cảnh tượng như vậy đã từng rất nhiều lần xuất hiện tại trong giấc mơ của anh.
Xe của Trác Minh Liệt vừa tới trước cửa biệt thự liền bị các phóng viên bao quanh rồi.
“Trác tiên sinh nghe nói Đổng Sự Trưởng bởi vì chuyện của con trai ngài từ mà đã trở về, xin hỏi có chuyện này hay không?”
“Trác tiên sinh xin hỏi chuyện này có thể ảnh hưởng tới việc thừa kế công ty của ngài hay không xin ngài nói chuyện một chút đi!”
Đối mặt với những câu hỏi như hình với bóng của phóng viên Trác Minh Liệt rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
“Mời các anh nhìn cho rõ nơi này là dinh thự tư nhân của tôi. Tôi mời các anh trong vòng một phút lập tức biến mất nếu không đừng trách tôi không khách khí!” Anh lạnh lẽo nói.
“Trác tiên sinh….” còn có người cả gan muốn hỏi kết quả bị đồng sự bên người hung hăng kéo một cái “đi nhanh lên!”
Từ năm năm trước khi Trác Minh Liệt tiếp nhận cái ghế chủ tịch tập đoàn Trác thị anh đã nổi danh ác độc đói với đám chó săn này. Đã từng có một phóng viên vì chụp xì căng đan bạn gái của anh đã bị anh lấy tội tự xông vào nhà dân đưa lên tòa án.
Nhưng như thế vẫn là tốt còn có người bị trói ở đèn đường trên cây cột một ngày một đêm cũng không có người đến gần. Bình thường những tòa soạn báo và tạp chí dám viết linh tinh anh cũng sẽ làm cho bọn họ có cái kết quả không tốt đệp gì. Không phải người viết nghỉ làm thì là tòa soạn báo đóng cửa.
Chỉ là ở nơi công cộng vị Đại Thiếu Gia này bình thường đối đãi với các phóng viên vẫn thật tốt cho nên làm cho có một ít phóng viên không có sợ hãi quên mất mọi thứ. Nhưng mà giờ phút này các phóng viên thấy anh nói như vậy . Trong vòng ba mươi giây bọn họ tất cả đều chạy tứ tán .
Trác Minh Liệt khẽ động khóe miệng lãnh khốc cười cười. Tiện tay đem hộp điều khiển ti vi trong tay ném tới. Phụ tá núp ở một bên sắc mặt cũng thay đổi.
“Tổng giám đốc vừa rồi anh không định thả bọn cái chó ngao Tây Tạng ra chứ. Tôi sợ chó nhất !”
“Bọn họ không đi tôi sẽ không để yên cho bọn họ, bọn họ chắc là sẽ không cảm thấy sợ!” Nói xong Trác Minh Liệt đã đi tới cửa biệt thự.
Phụ tá vẫn chưa tỉnh hồn vị lão đại này thật là đáng sợ. Trước kia anh đã từng nhìn thấy chó ngao Tây Tạng chúng giống như sư tử nếu thật sự thả ra chẳng phải là muốn ăn hiếp người? Sau này vẫn nên chọc giận anh ta thì tốt hơn.
Bên trong phòng không khí an tĩnh làm cho người ta cảm thấy khác thường Trác Minh Liệt cau mày ngồi xuống.
“Thiếu gia ngài trở lại, lão gia ở thư phòng chờ anh đấy!”
Trác Minh Liệt đem áo khoác đưa cho Bà Vương rôi đi vào thư phòng.
Trác lão gia vừa nhìn con trai đi vào đặt tẩu thuốc lá lên trên bàn đứng lên “Trác tổng giám đốc đi vào., phải, còn tốt đó chứ?”Nghe lời nói kì quái của cha TrácMinh Liệt cũng không để ý tới mà là thật bình tĩnh ngồi xuống.
Pằng! Trác lão gia đem một xấp báo chí đập xuống đất “Tôi cũng cần một lời giải thích!”
“Không có gì để giải thích. Chính là khi ở Cô Nhi Viện con thấy nó là một đứa bé vô cùng hợp ý liền nhận nuôi! Về phần truyền thông bọn họ luôn luôn thích phô chương thôi.”
“Hồ đồ!” Trác lão gia kích động “ Trác Minh Liệt anh phải nhớ thân phận của mình. Nhất cử nhất động của anh đều có quan hệ đến tương lai của Trác thị! Anh làm như vậy là đúng với trách nhiệm với công ty sao! Tôi muốn anh lập tức đem đứa bé kia trở về sau đó mở buổi họp báo đính chính lại tin tức!”
Đây là chuyện không thể! Tại sao con làm c