
Tác giả: KellyKil
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 1341189
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1189 lượt.
ểu Vy. Nàng thấy không thoải mái với ánh mắt đó. Liền vội quay người đi. Đợi hắn đi rồi, nàng cười khổ sở. Anh ta vẫn đi cùng cô ấy. Anh ta thấy cô ấy nói vậy nhưng vẫn không hề có ý kiến. Anh ta không nói gì khi cô ta gọi tên mình rất thân mật. Nàng thở dài, nhìn chỗ hắn vừa ném bia xuống:
- Phải đi lấy lại thôi!
Nói rồi, nàng đi xuống. Nhưng chưa được mấy bước đã bị một bàn tay khác kéo mình lại.
- Em điên à?
Nàng nhìn người trước mặt, sững người:
- Tần Trí?
- Em làm gì vậy? Biết là thủy triều bây giờ đang lên không hả? Em xuống đó làm gì? - Tần Trí vẫn tiếp tục trách móc nàng.
- E.. em tìm... - Nàng quay ra, nhìn phía xa xa kia.
- Xa như vậy? Em biết mình sẽ ra sao không? Lãnh Phong đâu rồi? Sao em lại ở đây một mình? - Tần Trí lo lắng hỏi, quay trái phải tìm hình bóng của Lãnh Phong.
- Ưm.. Anh ta đi với bạn gái rồi.. - Nàng cười nửa miệng.
Hắn giật mình nhìn nàng:
- Tiểu Vy?
- Em biết... Rồi thì em cũng sẽ như vậy.. Phải không? - Nàng nhìn hắn.
- Tiểu Vy... Em bị gia đình ép buộc kết hôn với hắn phải không? - Hắn ôm nàng vào lòng.
- Em...
- Vậy thì hãy nói chuyện với anh ta.. Hai người cùng thỏa thuận. Nếu hủy hôn ước được, anh ta sẽ hạnh phúc với người kia, và em cũng sẽ được tự do. Không phải sao?
- Nhưng... em... - Nàng khẽ nấc nhẹ.
Hắn đưa tay, nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn hắn:
- Tiểu Vy... Anh sai rồi! Anh sai rồi! Bỏ người yêu mình đi với người mà mình yêu thật ngu xuẩn! Anh sai rồi Tiểu Vy! Hãy cho anh cơ hội! Chỉ cần em tha thứ! Anh sẽ làm đủ mọi thứ để em được hạnh phúc!
Nàng đưa tay che miệng, tiếng khóc ngày càng lớn hơn. Hắn nhìn nàng, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.
Ở đằng xa, một bóng người đang đứng đó, nhìn thấy cảnh này chướng mắt vô cùng, quay người bỏ đi...
----------------------
Sáng sớm, nàng tỉnh dậy, nhìn Đường Hi vẫn đang ngủ say. Dựa vào thành giường, nàng hai hôm nay chưa từng gặp Lãnh Phong, nàng thu dọn toàn bộ đồ đi biển của mình đến ở phòng Đường Hi. Hơn 48 tiếng, nàng chưa từng bước qua cánh cửa kia. Đứng dậy, nàng thay quần áo, đi ra ngoài thật nhẹ nhàng để Đường Hi không bị đánh thức. Bước ra ngoài, chưa quen được với ánh nắng mặt trời, nàng cảm thấy hơi choáng một chút. Dạo trên bờ biển, nàng ngắm nhìn biển yên bình, tĩnh lặng trong buổi sớm. Nàng thở dài, hai ngày qua nàng chẳng có thể làm gì, đợi phòng không còn ai rồi cứ lặng lẽ khóc. Nàng đã khóc rất nhiều, rất lâu. Cùng thì nàng vẫn yên bình hơn hết.
- Ôi! Tiểu Vy? Cô cũng ở đây? - Sophie nhìn nàng, ngạc nhiên cũng có mà nhạo báng cũng có.
- Ừm.. - Nàng mỉm cười.
- Vậy ư? Tôi và Phong chuẩn bị đi ăn ở nhà hàng. Phong nói hải sản ở đây ngon lắm! - Sophie cười.
- Khỏi đi! Xin phép! - Nàng nhìn Sophie, rồi quay ra Lãnh Phong, hắn vẫn chưa hề nhìn nàng.
Thở dài, thì ra nàng vẫn là thay thế cho Sophie, đến khi cô ấy về rồi thì nàng sẽ chẳng còn là ai nữa. Buồn làm gì nữa...
Xoay người bước đi, nàng vẫn không hề để ý ánh mắt hắn chăm chăm nhìn nàng. Nàng chưa bao giờ điềm tĩnh như vậy. Chưa bao giờ, hắn nghe mẹ lúc xưa có nói: \" Nếu một người phụ nữ nhí nhảnh, trẻ con đến bao nhiêu đi chăng nữa. Khi con thấy họ trở nên điềm tĩnh lạ thường, điều đó chứng tỏ họ đã hoàn toàn buông xuôi tất cả, và họ sẽ trở thành một con người mới\". Hắn nhíu chặt mày, ánh mắt vẫn nhìn nàng không buông. Sophie đứng cạnh nũng nịu nói:
- Phong.. Em chỉ nói lớn hơn một chút. Nếu anh muốn đưa em đi cũng được mà...
- Buông!
- Gì? - Sophie vẫn cười cười nhìn hắn.
- Tôi nói buông ra! Cô điếc à? - Hắn không lưu tình, hất mạnh tay ra khỏi cánh tay nàng.
- Phong...
- Đừng bao giờ gọi tôi là Phong! Cô có tư cách gọi tôi ư? - Hắn cười lạnh.
Mặt Sophie trắng bệch. Lắp bắp:
- Anh nói gì vậy?
Hắn bây giờ thực ngứa mắt với người trước mặt:
- Nghe cho kỹ! Tôi không còn nuôi dưỡng tình nhân nữa! Nhà tôi mua, ngày mai Khải Bình sẽ đến làm thủ tục, cô đi đi!
- Gì? Anh đuổi em? Vì con đàn bà đó! - Cô chặn đường hắn, nói lớn.
- Sao tôi phải nói? Cô đã bao giờ là người đàn bà của tôi? Tránh ra! - Hắn một mạch đi về phòng mình. Không thèm liếc nhìn lại.
Cô đứng đó, nắm chặt tay. Từng lời rít qua kẽ răng:
- Bạch Tiểu Vy! Tao sẽ cho mày biết!
CHẠY TRỐN
Cầm tờ giấy trên tay, Tiểu Vy đem nó bỏ ở chiếc tủ cạnh giường, hắn lần nào về phòng cũng đến giường đầu tiên, hắn sẽ phát hiện ra nhanh thôi. Nàng đứng ở cửa phòng, nhìn qua một lượt. Căn phòng này từ khi đến đây Lãnh Phong đã đặt cho nàng ở cùng hắn, nhưng từ ba hôm trước đã không còn như vậy nữa rồi. Đóng cửa, nàng kéo chiếc va li đi.
\"Chỉ cần anh đồng ý...\"
Đúng, nàng chỉ cần hắn về phòng, nhận tờ đơn kia, ký tên thỏa thuận. Hắn sẽ được hạnh phúc cùng Sophie, còn nàng sẽ không phải đau nữa.
\"Ở chung với người không yêu mình, vợ chồng danh chính ngôn thuận nhưng anh ấy không yêu mình, thà buông tay còn hơn.\"
- Tôi dự sẽ không ở lại đây nữa. Phiền quản gia và mọi người trong thời gian qua