
Tác giả: Thần Hi
Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015
Lượt xem: 134756
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/756 lượt.
Hùng muốn ngăn cản lại.
“Vậy con bé là của con.” Bạch Tư Di không đợi chồng nói hết, lập tức giao Đồng Đồng cho Mộ Long mang đi.
“Cám ơn.” Mộ Long không chút do dự trực tiếp ôm lấy Đồng Đồng, khẽ nâng lên khóe miệng cười thỏa mãn, sau đó liền bế người đi.
“Vợ à, em rốt cuộc đang làm gì? Đồng Đồng còn nhỏ như vậy, em…” Anh tuyệt đối không thể hiểu được suy nghĩ của vợ.
“Chồng à, cậu ấy mặc dù mới mười lăm tuổi nhưng anh không phát hiện thằng bé rất xem trọng Đồng Đồng sao? Anh là chú của nó, chẳng lẽ không biết tính cách của nó. Thằng bé nói ra chuyện này, chứng tỏ là thằng bé rất nhiêm túc.”
“Nhưng Đồng Đồng…” Ngụy Bắc Hùng nhìn chiếc xe không dứt.
“Con bé sẽ rất vui vẻ, hạnh phúc huống chi Long Môn chỉ cách chúng ta có một con phố, anh còn sợ không gặp được con gái mình sao?” Bạch Tư Di bất đắc dĩ trợn mắt lên, vốn là lúc này chồng nên an ủi vợ, tại sao cô lại phải an ủi ngược lại chồng mình vậy?
Bất luận như thế nào, tình duyên của hai người cứ như thế được ấn định.
Long Môn, do đệ nhất môn chủ Mộ Thiên Hùng sáng lập, khi ông và vợ không may bất hạnh qua đời, người kế nghiệp Long Môn – Mộ Long, lúc ấy chỉ mới mười lăm tuổi.
Mười năm qua, dưới sự lãnh đạo của anh, Long Môn hoàn toàn thay hình đổi dạng, đủ để hô phong hoán vũ trong giới hắc đạo.
Thực lực của Long Môn thật kinh người, vào lúc Mộ Long mười tám tuổi, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, anh đã cải cách lại nội bộ và chính sách, lập ra quy định mới, lôi kéo được không ít nhân tài, ra sức vì Long Môn.
Đồng thời, anh cũng ra những điều luật nghiêm cấm liên quan đến mua bán ma túy, không cho mọi người làm chuyện thương thiên hại lý (có nghĩa là hại người).
Long Môn chia làm bốn phân đường…
Mà Mộ Long có thể nói là một người đầy những bí ẩn, có người nói nhìn anh bề ngoài nho nhã dịu dàng nhưng thực chất là một người lãnh khốc vô tình, chỉ cần là chuyện anh đã quyết định, không có chuyện gì là không thành công. Chỉ cần là kẻ địch của anh, anh sẽ không nương tay, người đó tuyệt đối sẽ sống không bằng chết.
Sở dĩ có có người nói vậy là do truyền thuyết đáng sợ năm năm trước gây nên. Nói đến nó không ai là không khiếp sợ, đó là một tai nạn giao thật đáng sợ…
Người chết là một đôi vợ chồng, nghe nói bọn họ là bạn rất thân của Môn Chủ Long Môn đã qua đời, họ là người đứng sau mưu sát hai vợ chồng Môn Chủ, chỉ vì tham lam thế lực to lớn của Long Môn nên hai người họ nảy sinh ý nghĩ muốn đoạt lấy ngôi vị Môn Chủ.
Kết quả, tình trạng chết của bọn họ y như hai vợ chồng Môn Chủ nhưng chỉ là trên người họ, vết thương lớn nhỏ chằng chịt nhau, thê thảm không từ nào có thể tả được.
Nhưng cảnh sát lại nói không có bằng chứng chứng minh Long Môn đã xuống tay, vì vậy sự việc đó cho đến nay vẫn chưa được giải quyết.
Long Môn nằm ở trung tâm thành phố trong một con đường nhỏ. Trước cửa Long Môn luôn có mấy người dữ tợn đứng nghiêm trong coi làm mọi người không dám đi ngang con đường này.
Lấy tổng bộ Long Môn làm trung tâm, xung quanh hai mươi dặm đều thuộc quyền sở hữu của Long Môn, cấp cho thuộc hạ ở. Mọi người ở gần nhau để dễ dàng duy trì tình cảm và nếu có chuyện thì dễ tiếp ứng cho nhau.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao thế lực của Long Môn lại lớn mạnh như vậy.
Lúc này, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy vào bên trong Long Môn, dừng trước cửa lớn.
“Môn chủ.” Bảo vệ đứng trước cửa lớn nhìn thấy Mộ Long cung kính gọi.
Mộ Long nhẹ gật đầu, lại quay vào trong ôm Đồng Đồng đang ngủ ngon lành ra ngoài.
Hành động này của Mộ Long dường như đã rất quen thuộc đối với bảo vệ nên anh ta chỉ cung kính giúp Mộ Long đóng cửa xe lại.
Còn Mộ Long thì ôm đồng đồng rất cẩn thận, chỉ sợ đánh thức đánh thức cô dậy. Mọi người đều có thể nhận ra anh rất coi trọng Đồng Đồng.
Lúc từ hành lang đi vào nhà chính, Mộ Long thấy Cổ Lãng đang ngồi trên ghế sa lon, nhàn nhã thưởng thức trà xanh.
Cổ Lãng phải có một đôi mắt màu nâu, tóc anh màu đen và được để dài. Khi nhìn anh mọi người có cảm giác anh là một người bất cần đời nhưng thực ra anh lại là một người đàn ông rất kín đáo.
Cổ Lãng phát hiện Mộ Long đang bế Đồng Đồng trên tay thì nhíu mày, hài hước nói: “Ngọt ngào quá đi!”
Câu nói đó đổi lấy một cái nhìn lạnh lùng của Mộ Long.
“Sao vậy? Cô ấy ngủ rồi sao?”
Cổ Lãng tò mò đi theo mộ Long vào phòng, anh nhìn Mộ Long nhẹ nhàng đặt Đồng Đồng lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô.
“Nói nhỏ thôi, đừng làm cô ấy tỉnh.”
Mới vừa vào xe, Đồng Đồng đã dựa vào anh mà ngủ, nhìn cô ngủ thật đáng yêu, anh thật sự không nỡ đánh thức cô dậy.
“Cô ấy đã lớn thế này, sao lại giống con nít thế?”
Cổ Lãng lắc đầu nhìn Đồng Đồng, lúc cô ngủ say thì đáng yêu như một tiểu thiên sứ làm mọi người muốn ôm vào ngực; nhưng khi tỉnh lại, thì lại như một tiểu ác ma làm người ta muốn ạy dỗ một phen.
“Cậu tới đây có chuyện gì không?”
Mộ Long kéo rèm xuống, không muốn Cố Lãng nhìn Đồng Đồng, sau đó anh ngồi xuống ghế sa lon.
“Không có việc gì! Tớ