
Kiều Thê Xem Ngươi Chạy Hướng Nào
Tác giả: Nguyên Cảnh Chi
Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015
Lượt xem: 1342361
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2361 lượt.
là cô đã giao mình cho anh trai rồi, mệt mỏi, cô ở anh trong khuỷu tay ngủ thật say.
Cả đêm, một đêm hoang đường giống như vậy đã xảy ra.
‘ Nguyệt Nha Tiểu Uyển ’, Cảnh Tô cũng không khác gì Giang Phỉ Á là mấy. Cảnh Tô ở trên xe đột nhiên hôn mê khiến Tư Mộ Thần lo lắng không thôi.
"Thế nào? Đường Tuấn?"
"Thiếu tướng, đoán chừng là bị trúng thuốc mê rồi!"
"Làm sao giải được?"
"Cách thứ nhất, chính là cái kia đó, lão đại cũng có thể sớm được ôm mỹ nhân về!" Đường Tuấn nhìn bộ mặt mập mờ của Tư Mộ Thần.
"Cách thứ hai!" Anh mặt đen lại cắt đứt YY của Đường Tuấn .
" Cách thứ hai, chính là biện pháp xưa nhất ——tắm nước lạnh, cho đến khi dược tính mất đi!"
"Cậu về đi !" Tư lão đại hạ lệnh đuổi khách rồi, Đường Tuấn chỉ có thể ảo não rời đi.
Đem rèm cửa sổ kéo lại hết, anh ôm Cảnh Tô vào phòng tắm. Thật nhanh cởi bỏ quần áo của cô, sau đó cũng cởi bỏ luôn quần áo của mình.
Nếu để một mình cô ngâm nước, nước lạnh sẽ ngấm vào cơ thể làm cô bị cảm, cho nên Tư Mộ Thần ôm cô cùng xuống nước.
Nhưng rất nhanh anh liền hối hận, cách một cái quần lót, anh biết huynh đệ mình ở trước Cảnh Tô không ngừng khích động.
Một tiếng sau, hai giờ, ba giờ sau, người phụ nữ trong lòng anh cuối cùng cũng chịu yên tĩnh lại, lau khô cơ thể của cô, ôm cô đi vào phòng ngủ.
Mới vừa đặt lên giường, hai mắt Cảnh Tô liền mở ra, nhìn cơ thể trần truồng của bọn họ, khuôn mặt của cô không tin được.
"Làm phiền anh đi ra ngoài!" Giọng nói của Cảnh Tô rất lạnh.
------ lời ngoài mặt ------
Được rồi ~ để cho mọi người thất vọng rồi~ Đây là Nha Nha đấy!
Tô Tô muốn giữ lại đến khi hai người yêu nhau nha ~
Làm Vợ Tôi?
"Chúng tôi không có gì!" Tư Mộ Thần cảm thấy phản ứng của người phụ nữ nhỏ này thật đáng yêu, "Cô tốt nhất nên nghỉ ngơi!" Tư Mộ Thần nhìn cô một cái, đi vào phòng ngủ cách vách.
Cảnh Tô kiểm tra thân thể của mình một chút, thở dài một hơi, không biết vì sao nhớ tới gương mặt vừa rồi, cô thế nhưng không có cách nào liên hệ với hai người bọn họ trần truồng.
Cô thừa nhận Tư Mộ Thần thật sự rất đẹp mắt, khuôn mặt cắt gọt, ánh mắt sắc bén, thân hình kiêu ngạo, còn có lúc mới gặp gỡ anh mặc một bộ áo sơ mi trắng và một cái quần lính, tựa hồ trên người anh còn có thể thấy thành phần nho nhã, cũng không như quân nhân bình thường thiết huyết*.
*thiết huyết: ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh
Đói bụng? Tư Mộ Thần cười, đi vào trong bếp, anh định úp hai tô mì.
“ Vậy thì đi ăn.”
Nhìn cửa đang đóng, muốn đi ra ngoài sao? Mặc dù chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng đã bị thấy hết, không xấu hổ?
“ Không ăn đấy.” Trong lời nói có chút giận dỗi, Cảnh Tô cũng không biết tại sao cư nhiên làm nũng với người xa lạ? Nói xong, cô liền hối hận không thôi.
“ Đi ra ngoài đi! Bảo đảm có đồ ăn.”
Đúng, đi ra ngoài nhất định là có đồ ăn, Tư Mộ Thần mới vừa trở về phòng, cô nên đi ra tìm một chút.
“ Vậy điều kiện của anh là gì?” Mặc dù được anh nhắc nhở có đồ ăn, nhưng vẫn muốn biết điều kiện.
“ Chờ cô ăn xong sẽ nói cho cô biết.”
Thái độ đối phương hình như kiên quyết, Cảnh Tô chau chau mày, trước giải quyết bữa ăn.
Cảnh Tô mặc quần áo của mình đi ra ngoài, cô không ngờ, Tư Mộ Thần đang ngồi trên bàn, hơn nữa để hai bát mì nóng hổi.
“ Đói bụng? Ăn mì!” Người hai mặt, cái từ này dùng ở trên người Tư Mộ Thần không có quá đáng chút nào.
Cảnh Tô mắc cỡ ngại ngùng, hình như không muốn qua.
“ Tới đây.” Giọng nói nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Cảnh Tô cảm giác mình chính là lính của anh, cô bước nhanh đến, ngồi ở trước mặt của anh.
“ Ăn mì!” Hình như có chút tức giận.
Cầm đũa lên, cô lẩm bẩm.
“ Tôi cũng không phải lính của anh.”
“ Không muốn làm lính của tôi, vậy làm vợ tôi.” Ánh mắt Tư Mộ Thần lấp lánh, vừa vặn chống lại ánh mắt của Cảnh Tô ngẩng đầu nhìn anh.
“ Khụ khụ” Cảnh Tô vừa uống xong ngụm canh liền bị sặc.
“ Thiếu tướng Tư nói đùa.” Cảnh Tô tiếp tục vùi đầu ăn mì, không biết cô đang suy nghi gì.
“ Tôi ăn no rồi.” Cô nhẹ nhàng để chiếc đũa xuống, chờ đợi anh phát hiệu lệnh. Không biết vì sao ở trước mặt anh Cảnh Tô luôn có cảm giác bị áp bức.
“ Đi nghỉ ngơi đi.” Âm thanh này hình như là mây nổi giận, để tim Cảnh Tô giữa không trung không hạ xuống mặt đất được.
Trở về phòng, tay phải của cô vuốt tim mình, nơi đó đập rất nhanh.
Cảnh Tô, mày đang nghĩ cái gì.
Bò lên giường, cô không kịp chờ đợi cầm di động lên.
Tô: “ Tôi ăn no rồi. Anh nói đi.”
Tư: “ Cô nghỉ ngơi đi!”
Tô: “ Tôi muốn biết điều kiện của anh!”
Tư: “ Điều kiện gì cũng có thể?”
Tô: “ Miễn tôi có thể làm được!”
Tư: “ Ở chung thì sao?”
Cảnh Tô hít một hơi sâu, đây là loại người nào, nói điều kiện như vậy? Cô khẽ cắn răng, lại cầm điện thoại di động lên.
Tô: “ Còn có điều kiện khác không?”
Tư: “ Không có!”
Cảnh Tô lọt vào khốn cảnh, người khác có lẽ sẽ nói, một cái điện thoại di động thật không có gì, nhưng với một người như cô mà nói thì cô nguyện ý c