
Tác giả: Dạ Man
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 1341318
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1318 lượt.
thè lưỡi, đem tiền thả vào hộp.
Bà Lưu bĩu môi: “Con bé này, lúc nào cũng như vậy.”
Hút một ngụm sữa đậu nành, lòng đã ấm áp hơn.
Buổi trưa khi Tôn Hiểu Nhiên đến tìm cô, vẻ mặt cô ấy có chút u sầu. Hai người ngồi trong một tiệm thức ăn nhanh, lúc này đang là giờ cơm, trong quán rất ồn ào.
Sơ Vũ ăn cơm thịt bò, Tôn Hiểu Nhiên ủ rũ ngồi đối diện nhìn cô, trong lòng băn khoăn . Sáng nay thức dậy, nhìn thấy vẻ mặt anh mình, cô đã biết xảy ra chuyện.
“Sơ Vũ, chuyện tối hôm qua…”
Sơ Vũ im lặng, gắp miếng thịt bò chậm rãi ăn .
“Sơ Vũ ” Đôi mắt Tôn Hiểu Nhiên dần dần đỏ lên: “Tớ cũng không biết Triệu Vũ Vi sẽ làm như vậy… Cậu đừng giận.” Cô lắc lắc tay Sơ Vũ, muốn Sơ Vũ nói chuyện, Sơ Vũ đã giúp cô, cô biết Sơ Vũ sẽ tha thứ cho cô.
Sơ Vũ đặt đũa xuống: “Hiểu Nhiên, tớ không giận .” Cô nhìn vào mắt Hiểu Nhiên rồi thở dài: “Chỉ là tớ có chút thất vọng thôi.”
“Sơ Vũ, ngày hôm qua tớ hình như cảm giác được có một người đàn ông…” Tôn Hiểu Nhiên tinh tế quan sát vẻ mặt cô, do dự hỏi: “Anh ta là ai vậy?”
“Chú của một cô bé học trò tớ.”
Tôn Hiểu Nhiên cảm thấy hứng thú, nếu có thể giúp được cô và Sơ Vũ thoát khỏi an toàn thì có lẽ thân phận người này nhất định không đơn giản: “Sơ Vũ, thế anh ta làm gì?”
Sơ Vũ yên lặng ăn mấy miếng cơm, rồi nói: “Quân nhân.”
Ánh mắt Tôn Hiểu Nhiên phút chốc sáng ngời: “Cấp bậc gì ?”
Chiếc đũa trong tay rơi xuống, cô hơi nghiêng nửa mặt, ánh mắt ảm đạm, mày cau lại: “Tớ không rõ.”
“Aiz.” Tôn Hiểu Nhiên thản nhiên lên tiếng:”Vũ đoàn của cậu còn tuyển dụng giáo viên không?”
Sơ Vũ đột nhiên nghẹn ho, tối hôm qua cô đã ho một đêm, bây giờ ngực vẫn rất đau. Hôm nay thức dậy có chút bị cảm. Tôn Hiểu Nhiên đưa cho cô cốc nước, cô uống mấy ngụm rồi chậm rãi nói: “Gần đến năm mới , vũ đoàn cũng nghỉ vài ngày, bây giờ không có tuyển giáo viên mới .”
Chẳng qua Sơ Vũ không nghĩ rằng lần này cô bị cảm nặng đến vậy. Tưởng rằng buổi tối uống thuốc rồi sẽ khỏi, không ngờ ngày hôm sau, lúc cô đi làm, cả người đau nhức chân tay cũng rã rời, phải xin phép nghỉ. Chuyện này làm đoàn trưởng phải tìm giáo viên thay thế, cô đã giới thiệu Tôn Hiểu Nhiên dạy thay mấy tiết.
“Cậu Gọi Bà Ta Là Mẹ, Bà Ta Cũng Không Xem Cậu Là Con Gái.”
Sơ Vũ bị sốt hai ngày, cuối cùng đành phải đi đến bệnh viện truyền nước. Bình thường cô rất ít khi bị ốm , cảm, ho, hay các bệnh lặt vặt, nhưng lần này không hiểu sao đột nhiên lại đổ bệnh. Hàn Đức Quần ra ngoài chạy xe, trong nhà không có ai chăm sóc. Cũng may truyền hai bình nước, đêm đó đã hạ sốt, chỉ có sắc mặt còn chút xanh xao.
Buổi tối, cô gọi điện thoại cho Tôn Hiểu Nhiên: “Hai hôm nay thế nào? Có mệt không?”
Tôn Hiểu Nhiên đang nằm trên giường nói: “Không có, bọn mình bình thường luyện tập cũng mệt vậy thôi, haiz, chỉ tiếc là không gặp được anh quân nhân kia.” Không khỏi có chút buồn bực không vui.
“Anh ta có cái gì tốt mà xem ?”
Tuyết rơi rất nhiầu, đi hơn hai mươi km, cuối cùng cũng đến vùng giao thông trọng điểm của thành phố J. Đường cao tốc tắt nghẽn, một dãy xe kéo dài cả trăm mét nối đuôi nhau chờ đợi.
Hàng năm vào lúc này là thời gian xe lưu thông nhiều nhất, năm nay lại gặp một trận tuyết rơi dày, nên lại càng tệ hơn.
Điều kiện thời tiết rất khắc nghiệt, các quân nhân làm việc đến ướt đẫm cả người.
Tịch Hạo Trạch dẫn theo vài chiến sĩ cào tuyết dưới xe. Bị kẹt một đêm, mọi người đều rất lo lắng. Họ một bên phải ai ủi ổn định tâm trạng người dân, một bên phải làm việc để bảo đảm nhanh chóng giải quyết vấn đề kẹt xe.
Cả một ngày, họ chỉ ăn vài cái bánh bao, cũng may vào xế chiều đoạn đường trên quốc lộ đã được khai thông.
Trong thời gian này bởi vì Tịch Khê học múa mà bầu không khí trong Tịch gia cũng náo nhiệt hẳn lên. Trần Lộ Hà thấy con trai dạo này vui vẻ hơn, trong lòng dần dần có chút nghi hoặc. Vài năm nay Tịch Hạo Trạch rất ít khi về nhà… Bà nghiêng đầu nhìn cháu gái, hỏi: “Nữu Nữu, sau khi đón con về chú và con thường làm gì?”
“Ăn KFC ạ.”
Bà suy nghĩ một chút: “Cô giáo dạy cháu múa xinh đẹp lắm sao?”
“Đẹp ạ.” Tịch Khê gật mạnh đầu, sau đó lại nói: “Chú cũng bảo đẹp.”
Bà Tịch nhướng mày lên: “Ồ, vậy ư? Nữu Nữu, ngày mai bà nội đến xem con múa nhé, được không?”
“Thật sao? Vậy thì hay quá. Bà nội, cô giáo Hàn của cháu khen cháu múa đẹp.” Nhìn bộ dáng của cháu gái, bà Tịch yêu chiều véo mũi cô bé.
Vũ đoàn còn một buổi học cuối cùng trước năm mới, bà Tịch tự mình đi đón cháu. Bởi vì là ngày cuối cùng nên tất cả giáo viên có một bữa liên hoan, Tô Thiến hôm đó cũng ở lại đoàn.
Lúc bà Tịch đi lên, Tô Thiến đang ở trong đại sảnh, nhìn thấy Trần Lộ Hà cô hơi giật mình.
“Bác gái, bác đã đến ạ.”
Trần Lộ Hà không nghĩ rằng trung tâm dạy múa này là do Tô Thiến mở , thế nhưng bà vẫn rất bình tĩnh, trên mặt nở nụ cười hiền hòa, kéo tay cô: “Mấy ngày trước ở đại viện gặp mẹ con, nghe nói con đã về nước , trở về cũng không đến thăm bác.”
Tô Thiến cười nhẹ: “Bác gái, con định mấy ngày nữa sẽ đến gặp bác.