Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vũ Điệu Của Trung Tá

Vũ Điệu Của Trung Tá

Tác giả: Dạ Man

Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015

Lượt xem: 1341320

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1320 lượt.

ịch hạo trạch nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc của cô, không đành lòng: “Sơ Vũ, trong khoảng thời gian này em đừng nên tức giận với anh. Em hiện tại đang mang thai lại ở nhà bà ngoại anh rất lo.”
Khóe miệng Sơ Vũ bỗng nhiên nở ra một nụ cười lạnh lẽo, vẫn là vì đứa bé. Cô nghiêng mặt qua, Tịch Hạo Trạch không biết làm thế nào, nhỏ giọng nói: “Anh đã bảo người đi đón ngoại đến đây .”
Hàng mi Sơ Vũ khẽ động, từ sau khi cô tỉnh lại, Tịch Hạo Trạch đối với cô đều rất cẩn thận , nhưng lại càng như vậy lòng cô lại càng cảm thấy khó chịu. Cô ngẩng đầu, đúng lúc đón nhận ánh mắt của Tịch Hạo Trạch, đôi mắt đen như mực kia tựa như lốc xoáy hấp dẫn ánh nhìn của cô, cô bối rối xoay mặt đi.
Nhất thời bầu không khí trong phòng tĩnh lặng.
Cũng may đúng lúc bà ngoại đến, Sơ Vũ nhìn thấy ngoại hòn đá nặng trong lòng rốt cuộc cũng được buông xuống. Cô không biết tiếp theo đây sẽ làm thế nào, có ngoại cùng cô ít nhất vẫn tốt hơn là cô phải một mình đối mặt với anh.
***
Buổi chiều hôm đó Giang Triết nhận được tin tức của Sơ Vũ, anh cô đơn đứng bên cửa sổ, ánh mắt bình thản nhìn về phía hoàng hôn đang dần buông xuống chân trời. Ngón tay thon dài kẹp giữa một điếu thuốc, đến khi điếu thuốc cháy đến tận cuối đốt anh vẫn duy trì động tác ban đầu.
Giang Triết kéo nhẹ cà vạt, đi đến chiếc bàn lớn nhấc điện thoại lên: “Hãy từ chối buổi tiệc hôm nay cùng Chung Lãng.”
“Giang tổng, buổi tiệc hôm nay Chung tổng sẽ tự mình đến, anh không đi…” Trợ lý do dự nói.
“Hôm khác tôi sẽ hẹn lại Chung Lãng .” Giang Triết mệt mỏi xoa thái dương, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hãy giúp tôi chuẩn bị một ít đồ dùng cho phụ nữ có thai.” Nói xong, khóe miệng anh chậm rãi nở nụ cười, đã đến lúc nên đi thăm con nuôi rồi, cũng không thể để ai đó cướp trước được.






Em Vẫn Yêu Anh Nhưng Chỉ Là Đã Sớm Không Còn Chấp Nhất Phải Ở Bên Cạnh Anh Nữa Rồi.
Mưa rơi rả rích hòa quyện trong tiếng gào thét của gió, trong phòng bệnh tĩnh lặng.
Bà ngoại ung dung nhìn hai đứa, sắc mặt cháu gái xanh xao, còn vẻ mặt cháu rễ thì tựa như ăn mướp đắng, bà đành chịu lắc đầu, muốn cởi chuông thì phải tìm được người buộc chuông, chuyện vợ chồng trẻ, bà già như bà không nên nhúng tay vào. Sơ Vũ uống hết bát canh gà, bà thu dọn bát muỗng xong xuôi rồi nói: “Bà qua đưa cho vợ Đại Bảo canh gà tiện thể thăm luôn con trai chúng nó.”
Sơ Vũ gật đầu.
Bà vừa đi ra, phòng bệnh lại rơi vào tĩnh mịch.
“Chuyện con, em gạt anh là em không đúng. Khi đó em thật sự cho rằng sẽ không còn nữa rồi.” Cô dịu dàng vuốt bụng: “Em muốn ly hôn nhưng nếu đứa bé vẫn còn thì có lẽ cả đời này chúng ta sẽ không thể cắt đứt được.Có một khoảnh khắc em đã có ý nghĩ đó, hy vọng sẽ không còn nữa. Nhưng là…”
Tịch Hạo Trạch nhìn thấy khóe mắt cô thấm ướt, trong chớp mắt, anh dường như mất hết dũng khí, đôi vai anh khẽ run, những chi tiết nhỏ bé này đã sớm tiết lộ tâm tình của anh, có một loại đau tựa như ngàn mũi kim đâm xuyên vào tim.
“Nhưng là, em không đành lòng. Em thật sự không tìm thấy lý do để thuyết phục chúng ta quay lại.” Sơ Vũ cắn răng cố gắng kiềm chế cảm xúc, hai đứa nhóc trong bụng tựa như cảm nhận được đạp không ngừng, giống như muốn thay mẹ trả thù. Cô vuốt bụng , cuối cùng hai đứa nhỏ cùng an tĩnh lại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mặt đối mặt, suy ngẫm một lát rồi mở miệng nói: “Em vẫn yêu anh nhưng chỉ là đã sớm không còn chấp nhất phải ở bên cạnh anh nữa rồi.” Thanh âm nhẹ nhàng mang theo vài phần chua xót.
Chuyện tình cảm, không thể trách ai đúng ai sai, mùi vị tựa nước, ấm lạnh tự biết.
Tịch Hạo Trạch từng bước đi đến bên cạnh cô, chậm rãi nắm lấy tay cô, toàn thân cứng nhắc: “Sơ Vũ.” Anh lẳng lăng nhìn cô, hơi dừng lại: “Tất cả mọi chuyện tiếp theo hãy để cho anh.”
Sơ Vũ cúi đầu, những giọt nước mắt lấp lánh trên hàng mi dày, cô chua chát mở miệng: “Nhưng em đã thật sự quá mỏi mệt rồi. Em, anh, Tô Y, còn có chuyện mẹ em và dì anh, em thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.” Cô kiên định rút tay lại.
“Bụp”, quả cầu thủy tinh từ tay anh rơi xuống trên mặt đất lạnh băng. Tịch Hạo Trạch bất giác nắm chặt tay Sơ Vũ.
Sơ Vũ cảm thấy hơi đau, nhỏ giọng kêu: “Đau.”
Tịch Hạo Trạch giật mình vội vàng thả tay, anh không mở mắt, nhẹ nhàng nói: “Sơ Vũ, chuyện trước kia đã để em phải chịu nhiều đau khổ .” Sống cùng nhau một thời gian đương nhiên Sơ Vũ nhận ra giọng nói anh có chút lúng túng, nhưng cô cũng không nói gì. Có những thứ đã thay đổi thì không thể nào quay trở lại được như lúc ban đầu .
Giang Triết lặng yên đứng ở cửa, bước chân nặng trĩu, giọng nói của hai người xuyên qua tấm cửa mỏng manh truyền đến bên tai anh, anh tựa vào mặt tường loang lổ, khóe miệng như có như không nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Cậu tìm ai?” Bà ngoại đem theo bình giữ nhiệt trở về, từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cửa phòng bệnh Sơ Vũ, đến gần thì nhìn thấy là một anh chàng tuấn tú đẹp trai.
Giang Triết đứng thẳng dậy, nhìn qua cũng đoán đ