Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vừa Gặp Đã Yêu

Vừa Gặp Đã Yêu

Tác giả: Hắc Miêu Bạch Bạch

Ngày cập nhật: 04:30 22/12/2015

Lượt xem: 1341198

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1198 lượt.

tấm lưng trần trơn nhẵn của Chu Thanh Thanh, chậm rãi di chuyển xuống… Chu Thanh Thanh chỉ cảm thấy như từng tế bào mẫn cảm nhất của cơ thể đều đang tập trung ở những nơi đầu ngón tay thon dài kia lướt qua.
“Ưm… a…” Lại là một trận tê dại mãnh liệt, máu như dồn hết lên não, trong đầu Chu Thanh Thanh rốt cuộc không thể chứa được suy luận logic gì nữa, chỉ có thể để mặc cho tất cả các giác quan, đi theo sự dẫn dắt của Lâm Diễn.
Bàn tay lưu luyến bên eo cô, lúc này đã trượt sang vùng bụng bằng phẳng, nhẹ nhàng xoa mấy vòng, sau đó tiếp tục hướng xuống phía dưới…
Chu Thanh Thanh không nhịn được duỗi tay đè chặt bàn tay đang muốn cởi khuy quần của cô, “Đừng… Em, em còn chưa tắm rửa! Người đầy mồ hôi bẩn lắm…”
Lâm Diễn cầm ngược lại bàn tay cô, cánh môi gợi cảm vẽ thành một nụ cười xấu xa: “Em thích tắm xong làm tiếp? Được, chúng ta cùng tắm!”
Chu Thanh Thanh phục hồi lại tinh thần, phát hiện ra giờ phút này cô đang bám trên người Lâm Diễn, áo quần đã bị cởi ra một nửa. Lập tức xấu hổ mặt đỏ bừng, giãy giụa muốn kéo ra chút khoảng cách giữa hai người. “Đừng, đừng, em tự tắm là được rồi…”
Lâm Diễn nào có chịu cho cô cơ hội đào thoát? Lập tức ôm ngang người Chu Thanh Thanh, bế cô đi thẳng vào phòng tắm tầng một…






Tắm uyên ương… Trong đầu Chu Thanh Thanh lập tức lóe lên ba từ vô cùng mờ ám khiến người ta đỏ mặt khi nghĩ đến này.
Cho đến khi vào trong phòng tắm, Lâm Diễn thả cô xuống rồi, Chu Thanh Thanh lại đưa tay ôm chặt cổ Lâm Diễn, không chịu buông tay! o(╯□╰)o
Lâm Diễn buồn cười nói: “Sao vậy? Em cứ như đang thèm khát anh lắm, một giây cũng không muốn tách rời?”
Tuy bọn họ đã từng làm chuyện này, nhưng không giống nhau, lần trước là tiến hành trong tình huống tối lửa tắt đèn, lúc này đèn đuốc sáng trưng, đương nhiên cô rất ngại. Chu Thanh Thanh cất giọng buồn bực: “Không phải! Em, em chỉ là…”
Những lời sau đó càng ngày càng nhỏ, Lâm Diễn không thể nghe rõ cô khó chịu điều gì, nhưng từ nhiệt độ nóng bỏng của khuôn mặt cô đang dán trên lồng ngực anh có thể nhận ra, cô, lại, xấu, hổ!
Lâm Diễn cúi đầu xuống hung hăng hôn lên môi cô trừng phạt, đầu lưỡi ngang ngược liếm lên hàm răng cô, ra sức mút lấy hai cánh môi cô, nhân lúc cô sợ hãi hơi hé miệng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, quấn quít lấy lưỡi cô không ngừng mút vào, đầu lưỡi quét qua từng chiếc răng của cô. Cho đến khi Chu Thanh Thanh ở trong lòng anh bị hôn đến khó thở, anh mới buông môi cô ra.
Cúi đầu nhìn cô gái đang thở dốc trong lòng mình, lông mi dài hơi rung rung, ánh mắt mông lung mờ hơi nước, hai má đỏ hồng, cánh môi mọng hơi trề ra, quyến rũ anh lại muốn cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
Chu Thanh Thanh không ngừng thở gấp, đôi mắt long lanh ngập nước mở to, trừng trừng nhìn Lâm Diễn, tại sao cô cứ bị anh hôn đến mức khó thở nhanh đến thế, nhưng còn anh thì lại thoải mái như chẳng hề có chuyện gì. Cảm nhận thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mắt lại đang áp sát, cô vội vàng dùng tay che miệng anh, không để anh có cơ hội hôn khiến cô đầu óc choáng váng nữa.






Hôm sau, Chu Thanh Thanh chính thức đi làm ngày đầu tiên.
Lúc Chu Thanh Thanh ngủ dậy đã hơi muộn, tối qua vì bận rộn “việc nào đó” mà quên đặt đồng hồ báo thức, là Lâm Diễn đã gọi cô dậy.
Đúng tám giờ, nhà Lâm Diễn, trên bàn cơm.
“Anh đưa em đi làm nhé?” Lâm Diễn đã ăn xong bữa sáng, đang bận rộn những vẫn ung dung nói.
Căn nhà này của Lâm Diễn mặc dù vị trí địa lý tốt, nhưng lại ở ngoại thành, cách rất xa nơi làm việc của Chu Thanh Thanh. Thêm nữa đây lại là khu nhà giàu, không có trạm xe buýt, phải đi bộ tầm mười phút mới có một trạm, mà nếu mỗi ngày đều gọi xe thì tốn kém quá! Nếu có thể đi nhờ xe Lâm Diễn, vậy không còn gì tuyệt hơn…
Có thể thỉnh thoảng ngon ngọt với bé heo ngốc nghếch, nhưng cũng không thể chiều quá, vẫn phải duy trì uy nghiêm “sư phụ” và “gia trưởng”.
Lâm Diễn đã nói đến đây, Chu Thanh Thanh cũng không thể tiếp tục từ chối, ậm ờ lên tiếng: “Ừm, vậy cảm ơn.”
Khóe môi Lâm Diễn hơi nhếch lên: “Không cần nói cảm ơn với anh.”
Đột nhiên nhớ lại, trên Internet, Chu Thanh Thanh gần đây có thói quen dùng những lời tương tự như “Sư phụ, tôi yêu anh chết mất!” để diễn tả lòng biết ơn của cô, nếu như trong đời thật mà cô cũng “thích gì nói đó” với anh như thế thì tốt… Khụ khụ.
***
Tám giờ năm mươi phút, Chu Thanh Thanh đi vào cổng lớn tòa nhà Ngân Thịnh, đi vài bước lại không kìm được quay đầu lại, qua tường thủy tinh ở đại sảnh có thể nhìn thấy bên ngoài, nhìn về phía xe Lâm Diễn vừa rời đi… Vù vù, không thấy bóng dáng.
Nhớ lại vừa rồi trước khi xuống xe, câu nói kia của Lâm Diễn: “Em năm giờ chiều tan làm đúng không? Chờ anh tới đón.”
Lúc anh nói những lời này, bình tĩnh, lạnh nhạt, lại khiến trong lòng cô nhộn nhạo, từng đợt từng đợt sóng lăn tăn, dấy lên những suy nghĩ… Thế có phải nghĩa là, Lâm Diễn thực ra cũng có một mức độ thiện cảm nhất định đối với cô không?
Ai dà, má nóng b


Ring ring