
Tác giả: Hắc Miêu Bạch Bạch
Ngày cập nhật: 04:30 22/12/2015
Lượt xem: 1341106
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1106 lượt.
á Heo có vẻ là người không tệ, lời lẽ rất phong độ, còn nói sẽ hoàn toàn tôn trọng ý của cô, nhưng kiểu người đó lại đi tìm con gái nhà người ta thì có phải không hay lắm?
Đang do dự, điện thoại trong tay cô chợt rung lên, chính là Đường Bá Heo! Chu Thanh Thanh căng thẳng nhận điện.
“Hi, mỹ nữ tôi tới rồi. Cô thì sao?” Đối phương có vẻ là một chàng trai sáng sủa, giọng nói réo rắt êm tai.
“Hả? À! Tôi, tôi cũng sắp đến rồi…” Chu Thanh Thanh nói lí nhí.
“Ha ha, vậy thì tốt, tôi chờ cô! Tôi còn tưởng mình bị cho leo cây rồi chứ!”
Khách sạn Kim Thái, khách sạn năm sao trong truyền thuyết, Chu Thanh Thanh chỉ biết đại khái nó ở hướng nào chứ cho tới bây giờ chưa từng đến. Được rồi, thứ lỗi cho cô chỉ là dân đen không hiểu biết, khách sạn tốt nhất mà cô đã từng ở cũng chỉ đến bốn sao mà thôi, mà cũng chỉ ở một đêm, lần đó còn là do cô đi công tác cùng với lãnh đạo trực tiếp là Hàn Duệ nên mới được hưởng đãi ngộ đó…
Ặc, tại sao lại nhớ tới anh ta.
Chẳng còn cách nào, ai bảo cô và Hàn Duệ là tình yêu văn phòng cấm kị cơ chứ… Trong một năm đó, giữa hai người đã thật sự có rất nhiều thứ. Xem ra, cô không chỉ phải lo lắng sắp tới sẽ ở đâu, mà còn có một vấn đề lớn hơn nữa cần phải lo: đổi công việc!
Mà cô lại có thể đem một trăm đồng bạc cuối cùng đi gọi taxi rồi! Đúng là quá quá quá… Quá xa xỉ! >_< Nghĩ tới tình hình kinh tế của mình, Chu Thanh Thanh bất giác cảm thấy đau lòng, nếu lát nữa tình một đêm, đối phương mà đòi phí trọ chia theo kiểu AA (*) thì làm thế nào? Chu Thanh Thanh cực kỳ 囧囧 nghĩ. (*) AA: chia đều Mang theo nỗi lo âu đó, taxi của Chu Thanh Thanh đã lề mà lề mề đỗ lại trước khách sạn Kim Thái. Sau khi ngẩng đầu xác nhận bốn chữ huy hoàng “Khách sạn Kim Thái”, ánh mắt Chu Thanh Thanh bắt đầu đảo loạn bốn phía, tìm kiếm đối tượng tình một đêm của cô – Đường Bá Heo. Nhưng nhìn khắp xung quanh vài vòng, không phát hiện “đối tượng khả nghi” nào cả? Trong lòng Chu Thanh Thanh lại bắt đầu đấu tranh trong im lặng: nếu bây giờ viện cớ có việc đột xuất mà bỏ chạy thì có sao không? … Thế nhưng mọi người còn chưa gặp nhau mà đã chuồn mất, chẳng phải lãng phí tiền cô đi taxi tới đây sao? >_< (đổ mồ hôi, tiền taxi quan trọng hơn hay đánh mất trinh tiết quan trọng hơn hả… Cô gái này…) Đột nhiên có người ở phía sau vỗ vai Chu Thanh Thanh: “Hi!” Chu Thanh Thanh giật mình hoảng sợ, theo phản xạ định nhảy sang bên cạnh, đồng thời giơ nắm tay tạo thành tư thế phòng ngự: “Ai đó? Chị đây đã từng học môn vật rồi đấy!” Đúng là hồi học đại học, có một kì cô đã chọn học thể dục là môn vật… Nhưng mà, đa số mọi người chỉ đến làm vài động tác đơn giản, cô còn phải thi lại ba lần, thầy giáo dạy môn vật còn vô cùng không vừa lòng, nói: “So với mấy lần trước thì có tiến bộ hơn một chút, nhưng mà, động tác của em vẫn có ba chỗ không đạt tiêu chuẩn! Thôi thôi, tan học đi, tôi cũng muốn về nhà ăn cơm, cho em qua…” Khụ khụ, thế cho nên, lúc Chu Thanh Thanh nói những lời này, thực ra rất chột dạ, chỉ để hù dọa người mà thôi, thế nhưng, nhìn vóc dáng của cô, chiều cao một mét năm mươi chín (cô gái nào đó cứ một mực tự xưng là một mét sáu mươi), nặng bốn mươi hai cân rưỡi, sức thuyết phục thực sự không lớn… Quả nhiên, người đàn ông kia chỉ ngón tay về phía cô, không hề khách khí cất tiếng cười to: “Ha ha ha… Nhìn vóc dáng nhỏ bé này của cô, còn đòi vật lộn?” *** Chu Thanh Thanh xoay người, trông thấy dưới ánh đèn nê-ông lập lòe, một người đàn ông môi hồng răng trắng, đẹp trai, tao nhã, tươi cười như ánh mặt trời xuất hiện trong tầm mắt. Ôi mẹ ơi, đúng là kiểu mặt trắng nho nhã đẹp trai! Trang phục đen trắng rất thời thượng, còn có một chút hương vị du côn, nhìn là biết cách ăn mặc của các cậu ấm. Khí chất tao nhã, công thụ đều thích hợp, chậc chậc, thực không tệ! Chu Thanh Thanh ngượng ngùng thu hồi tư thế võ thuật, sau đó lui lại một bước: “Anh đẹp trai, chúng ta quen nhau sao?” Tên này không phải là Đường Bá Heo phong lưu kia đấy chứ? Nhìn có vẻ giống trong ảnh, chỉ có điều, người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh nhiều, thực sự rất có tiềm năng “phong lưu”! Nhưng mà, hoa hoa công tử gì đó, đã từng trải qua nhiều người phụ nữ, anh ta sẽ không mắc cái bệnh gì đó bắt đầu bằng chữ A chứ? Bằng không thì bên cạnh thiếu gì người đẹp, sao phải lên mạng tìm tình một đêm? Quả nhiên, tên kia vất vả lắm mới ngừng cười được, móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại siêu mỏng, ngón tay thon dài đẹp đẽ bấm rất nhanh, điện thoại trong túi nhỏ treo trên cổ tay Chu Thanh Thanh sung sướng reo lên… Người đàn ông đẹp trai lịch sự tao nhã nhìn cô, như cười mà không phải cười: “Cô nói xem tôi là ai? Cô nương bé nhỏ Thanh Thanh Tử Khâm.” Tuy đã sớm đoán được đáp án, nhưng sau khi chính tai nghe được, Chu Thanh Thanh vẫn nhịn không được lui lại phía sau một bước rất lớn: “Anh, anh là Đường Bá Heo!” Cố ý ra vẻ nho nhã còn chưa tính, sao phải thêm chữ “bé nhỏ” vào sau cô nương làm cái gì, trông mặt mà bắt hình dong cái gì, ghét nhất! Cô gái nào đó hồn nhiên quên chính mình m