
Tác giả: Tứ Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015
Lượt xem: 134683
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/683 lượt.
ấy đĩa, lấy đũa, trên mặt mỉm cười.
"Ngon lắm, ngon lắm, đồ ăn rất ngon, mọi người mau rửa tay sạch sẽ đến đây ăn!" Nghiễm nhiên trở thành chủ nhà, Lan Tĩnh ra lệnh.
Mọi người rất nhanh bu lại, Nghênh Thu cũng ngồi xuống, mỉm cười nhìn một vòng, theo bản năng lên tiếng, "Nhị vương gia còn chưa tới."
Lời của cô vừa ra khỏi miệng, lập tức phá huỷ không khí náo nhiệt ấm áp xung quanh, ngay cả Nghênh Thu cũng kinh hách, cúi đầu không dám nói tiếp.
"Nếu em muốn tên lỗ mãng kia có mặt ở đây, anh có thể ban thưởng cho cậu ta." Lan Tĩnh uy nghiêm nói, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ nhìn phủ Nhị vương gia bên kia tối đen như mực trong nhiều ngày.
Mấy ngày nay, anh cố ý cách ly nhị hoàng đệ, tuy rằng anh cũng có chút nhớ nhị hoàng đệ, lại muốn nhẫn nại, ít nhất phải đợi cho đối phương nguyện ý cho phép mới được.
Ánh mắt mọi người đều liếc về phía Nghênh Thu đang cúi đầu, bắt gặp trên mặt cô không tự giác lộ ra loại tình cảm thân thiết, có lẽ ngày giải hòa của hai người cũng sắp đến .
"Nếu em không tha thứ tiểu tử thúi kia, vậy hãy để một mình cậu ta trơ trọi trong ngôi nhà lớn tối tăm đó, không ai nấu cơm cho ăn, không ai giặt quần áo cho, không ai quan tâm, chiếu cố, làm cho cậu ta tịch mịch đến chết đi."
Làm sao giống như muốn đưa Nhị vương gia vào chỗ chết?
Nghênh Thu liếc mắt nhìn Lan Tĩnh, cảm thấy Đại vương gia vì quan hệ thông gia vì cô em vợ mà bất công với huynh đệ mình, so sánh có chút lập dị, làm cô khó từ chối trong lòng gợn lên sự đồng cảm.
Kỳ thật, kể từ lần đầu tiên ở trạm xe buýt cô bỏ anh ở ven đường, cô phát hiện trong lòng mình đã tha thứ cho anh một ít.
Hơn nữa sau khi cô yên ổn bình tĩnh an tĩnh trở lại, trong lòng nghĩ đều là anh, cô kìm lòng không đậu lo lắng đến anh, tuy một mình anh ở tại phủ nhị vương gia xa hoa căn bản cũng không cần lo, nhưng ít nhất lúc trước còn có cô hầu hạ bên người, có lẽ cô nấu ăn không ngon, anh vẫn đem nó ăn sạch, chính từ đó về sau anh không bao giờ cho cô bước vào bếp.
Trước kia cô cảm thấy anh ghét bỏ mình, lúc này mới hiểu được là anh săn sóc cô, không muốn cô khó xử, đương nhiên cũng có một phần là vì không muốn cô độc chết anh.
Mặc dù xấu miệng, nhưng trên cơ bản anh đã chăm sóc cô đến loạn trí, giống như quảng cáo kia "Thích không? ( Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Papa mua cho con", ngay cả cửa hàng tiện lợi cũng có thể mở cho cô.
Nghênh Thu ngẩn người hướng ra cửa sổ nhìn cửa hàng tiện lợi sáng ngời ngoài kia, chợt đột nhiên, cô không thể chịu đựng được mình ở nơi này hưởng thụ mọi người sủng ái, Nhị vương gia một mình cô đơn trong ngôi nhà rộng lớn lại tịch mịch hoa lệ.
"Con nghĩ, chúng ta không nên làm cho mọi người nói phụ nữ nhà họ Quan quá nhỏ mọn, hoặc quá để tâm không tha thứ, có lẽ..."
Lỗ tai mọi người đồng loạt giương lên hết cỡ, trăm miệng một lời hỏi: "Có lẽ như thế nào?"
"Có lẽ có thể gọi anh ta đến đây ăn! Dù sao con cũng phải nhìn biểu hiện của anh ta rồi mới quyết định có tha thứ cho anh ta hay không!" Nghênh Thu càng nói khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, không biết tha thứ cho anh như thế có quá đơn giản hay không.
Anh lấy vòi hoa sen phun cô... Chắc không phải là cố tình muốn giết chết cô? Dù sao dùng vòi hoa sen giết người không chết a? Hẳn là nên bắt chước bộ phim " Vụ thảm sát bằng cưa máy ở Texas*"?
[* tên gốc: The Texas chainsaw massacre'>
Mọi người vừa nghe đến đây, tất cả đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ không cần nghĩ nhiều lắm, tỷ lệ đứa nhỏ này tha thứ Lan Khang nhất định khá lớn.
"Mẹ cũng nghĩ thế cảm thấy gia đình hội họp hoà thuận vui vẻ như vậy thiếu một người cũng kỳ quái." Mẹ cô dũng cảm nói ra, ánh mắt hiền lành kiên định truyền cho đứa con gái nhỏ quý giá nhất của bà sức mạnh.
Mọi người đều nhìn Nghênh Thu, làm cô ngập tràn dũng khí, khẽ gật đầu, "Con đi kêu anh ta lại đây, nếu như anh ta lại bắt nạt con, lần này con không bao giờ tha thứ cho anh ta nữa."
"Đương nhiên, đương nhiên." Tất cả mọi người cười rạng rỡ gật đầu phụ họa.
"Không cần em nói, anh lập tức đưa cậu ta trở về Đường triều."
"Không cần đưa, không cần đưa." Nghênh Thu thốt ra, đưa tới ánh mắt mọi người thực tối, hại cô càng giải thích cảm giác càng loạn.
"Ai nha! Con đi gọi anh ấy lại đây." Nghênh Thu thẹn thùng như cô dâu nhỏ, bỏ lại mọi người chạy ra ngoài.
"Hi vọng nhị hoàng huynh có thể nắm chắc cơ hội tốt này, anh cũng đã gặm bánh mì mấy ngày."
"Anh biết?"
"Đương nhiên biết a! Bổn vương phát hiện Nghênh Thu mấy ngày nay đều nướng bánh mì trong bếp, hơn nữa không cho phép bổn vương ăn, nhất định là vụng trộm đút cho nhị hoàng huynh ăn."
"Không cần biến nhị ca anh thành chó con, còn vụng trộm ăn lén!" Nghênh Hạ tức giận nói.
"Đúng không? Nghênh Hạ, cô đang ở đây à?" anh nghĩ đến cô đang tăng ca.
"Đương nhiên, anh ở đây, tôi đương nhiên cũng ở đây."
"Như vậy là cô bắt chước tôi, bổn vương ngay tại đây nếu ăn phân, cô không phải bắt chước bổn vương ăn phân chứ?"
"Anh có thể bắt chước tôi ăn lẩu a! Thói xấu ăn phân có thể bỏ."
"Cô!"
"Tôi như thế nào?"<