
Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ
Tác giả: Tứ Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015
Lượt xem: 134671
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/671 lượt.
gia, bên ngoài hình như có cướp..." Nghênh Thu tái mặt nói, muốn lao ra bên ngoài, "Chúng ta nhanh chóng ra ngoài giúp Tam vương gia."
"Yên tâm."
"Nhưng... Tam vương gia trông rất yếu đuối..."
Nếu tên cướp nhìn thấy Tam vương gia tướng mạo hoàn mỹ lại tuổi trẻ, bất kể giới tính, bắt chước phim Brokeback Mountain đem ra biểu diễn, làm sao có thể được?
Chợt đột nhiên, cô khẽ kêu một tiếng, phát giác giữa hai chân mình có một vật cứng, tiếp theo là nhanh chóng lắp đầy...
"Nhị vương gia? !"
Lan Khang không chút do dự sau khi tiến vào liền cuồng dã mãnh liệt vận động, đói khát như dã thú, không ngừng tiến công xâm lược.
Hiện tại không nên tiếp tục làm chuyện này? Có cướp bên ngoài a!
Nhưng... Thật thoải mái!
Nghênh Thu vô lực chỉ có thể cầm lấy cánh tay anh, cắn chặc môi dưới, hi vọng ngăn chặn tiếng rên rỉ truyền đi.
Tuy nhiên tên cướp vẫn ở bên ngoài, Tam vương gia có thể sẽ gặp nguy hiểm...
"Chuyên tâm." Lan Khang hờn giận ra lệnh, không hài lòng chuyện cô phân tâm, mỗi một lần xâm nhập đều vào sâu như vậy, cô gần như muốn ngất xỉu.
"A..."
Cô sợ hãi kêu quá lớn sẽ kinh động kẻ cướp, lật đật đưa tay lên che miệng lại, thân mình mảnh mai vì anh va chạm mà lay động, ngay cả ngăn tủ đều lắc lư.
"Chậm một chút... Sẽ bị nghe được..."
Phát hiện cô vẫn phân tâm, không vì anh mà thần hồn điên đảo đến quên hết thảy, chỉ muốn anh, chỉ nhìn thấy anh. Đôi mắt xinh đẹp của Lan Khang phát ra tia chinh phục quang mang.
Đột nhiên sáng suốt, Nghênh Thu cuối cùng cũng nhận thức được sự tức giận của anh, nhưng không biết anh rốt cuộc vì cái gì mất hứng.
"Anh đang tức giận ?"
Cô vừa hỏi, động tác của anh càng thêm dùng sức, như dã thú phẫn nộ muốn đem cô giết chết.
Khoái cảm mãnh liệt không ngừng từ dưới bụng lan khắp toàn thân, khiêu khích cô nhịn không được phát ra từng tiếng rên rỉ.
Đúng! anh là ghen tỵ, lại không thể nói ra, tâm tình rất buồn kiềm nén không được đành phải dùng hành động phát tiết ra.
"Đừng... Em sẽ... Không được..."
"Bây giờ người đang ở trong thân thể em là ai?" Một tay anh vuốt ve bộ ngực sữa không ngừng rung động của cô, vẫn như cũ cường ngạnh giữ lấy eo cô.
"Là anh!"
"Anh là ai?"
"Đương nhiên là... A..." Cô thở gấp run giọng cơ hồ nói không ra lời.
"Là ai?"
"Là anh Nhị vương gia." Cuối cùng cô cũng nói ra.
"Tốt lắm." anh hài lòng câu trả lời của cô, tiếp theo ôm cô ra khỏi ngăn tủ, đi tới cái ghế ngồi xuống, đặt cô ở trên đùi của mình.
Nghênh Thu giống như món đồ chơi bị anh ôm lấy, ( Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn), sau đó anh một tay nâng một bên đùi của cô lên, đưa dục vọng chậm rãi xâm nhập khe nhỏ chặt chẽ của cô...
Khi chặt chẽ và ướt át của cô hoàn toàn bao quanh anh, hai tay Lan Khang ôm lấy cặp mông tuyết trắng của cô, bắt đầu chậm rãi lên xuống luật động.
"A... A..."
Rất nhanh, bên tai anh nghe được tiếng rên rỉ đáng yêu của Nghênh Thu, anh thở nhẹ thấp giọng dặn dò, "Kêu quá lớn sẽ bị nghe được."
Một giây sau, tiếng rên rỉ bị đè thấp xuống, nghe như là nỉ non cùng anh, lại phải cố gắng kiềm nén tiếng khóc nức nở, lại khiêu khích khoái cảm cùng hưng phấn trong lòng người đàn ông.
Thật là vật nhỏ đáng yêu.
Anh vuốt ve bờ mông trắng của cô, hai tay cô vây quanh bả vai anh, kích thích ở lưng nhịn không được mà vặn vẹo, ngọn lửa tình trong cơ thể đã đốt cháy cô đến tâm thần mê loạn.
"Em không được... Nhanh chấm dứt... Có kẻ bắt cóc... A..."
Chợt đột nhiên, cô mắt nhắm lại, thân thể xiết chặt, sau vài tiếng thở dốc, đầu vô lực ngã trên vai anh, như con mèo nhỏ xụi lơ mệt chết.
Lan Khang nhìn thấy cô như vậy, không cố kỵ cầm eo của cô, mạnh mẽ quyết liệt nhanh chóng tăng tốc độ chạy nước rút lần cuối cùng trước khi kết thúc.
Một cỗ tê dại quen thuộc thẳng hướng lên não, Lan Khang gắt gao tiến đến nơi sâu nhất trong hoa tâm của Nghênh Thu, sau đó cảm giác một trận vui sướng sảng khoái truyền đến, dịch vọng nóng bỏng vỡ đê mà thoát ra...
Nghênh Thu không quan tâm mình đã toàn thân vô lực, nhỏ giọng nói: "Nhị vương gia, có kẻ cướp, chúng ta phải nhanh báo nguy a!"
"Không cần." anh cảm thấy mỹ mãn ôm thân mình kiều nhuyễn của cô, sau đó nhìn khắp nơi chậm rãi nói: "Kẻ cướp gặp được lão tam chỉ có con đường chết."
"Vì sao?"
"Không nên xem lão tam bề ngoài nhu nhược mà coi thường, kỳ thật võ công của cậu ta so với chúng ta cao cường hơn."
"Thật sao?"
Lúc này, bọn họ nghe được bên ngoài truyền đến tiếng kêu thê thảm cầu khẩn của tên cướp, "Đừng đánh nữa, van cầu ngài, nhanh báo nguy, kêu cảnh sát dẫn tôi đi, đại hiệp, đừng đánh tôi, tôi biết tôi sai rồi."
"Nếu biết sai rồi, vậy trước khi cảnh sát đến đón chịu thêm chút trừng phạt đi!"
Giọng điệu nhẹ nhàng êm ái của Lan Ngọc nghe qua như là tiếng nguyền rủa tới từ địa ngục, tiếp theo bên ngoài lại truyền tới tiếng kêu đau thất thanh cực kỳ bi thảm của tên cướp.
Nghênh Thu sắc mặt tái nhợt quay đầu nhìn Lan Khang, "Nghe qua thật đáng sợ nha!"
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh gợi lên chút sủng nịnh mỉm cười, sau đó đem c