The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vương Gia Sợ Vợ

Vương Gia Sợ Vợ

Tác giả: Cầu Mộng

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 134734

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/734 lượt.

Tô Linh Linh chưa bao giờ cảm thấy mình có cái gì không tốt, đột nhiên tự biết xấu hổ.
Nàng vẫn đều là niềm kiêu ngạo của phụ thân, mà nàng cũng sống được rất vui vẻ, nhưng hiện tại, nàng lại có một loại áp lực từ trong lòng lộ ra, trầm trọng làm cho nàng sắp thở không nổi.
"Buông, hiện nay hành động như vậy xem không tốt." Nàng không quên mình mặc nam trang, càng không quên mình đang tức giận.
Long Kí Vân nở nụ cười, lại hồi phục dạng si tình đối nàng một tấc cũng không rời. "Để ý những người không liên can ấy làm cái gì. Đã ăn cơm trưa chưa?"
"Rồi."
"Hữu khí vô lực như vậy, ai chọc Vương phi của ta không thoải mái vậy?" Hắn cười như không cười nhìn nàng, trong lòng rõ ràng nàng rốt cuộc đang không tự nhiên cái gì, nhưng hắn muốn bức nàng.
Tô Linh Linh vốn một bụng tức giận, cố tình chính mình lại không biết lửa giận này sinh ra từ đâu, hơn nữa bị khiêu khích lần nữa, nàng cuối cùng nổi giận, "Còn có thể có ai? Là ai ngay cả quần áo đều muốn ta mặc của mình, lại không chút nào tị hiềm (tránh hiềm nghi) ở trên đường cái cùng thiên kim tiểu thư nhà khác không dứt khoát không minh bạch --"
Nàng vừa mới nói cái gì? Rốt cuộc nói cái gì a…
Nụ cười trên mặt Long Kí Vân ngày càng rộng, tươi cười đầy mặt, một tay kéo nàng vào trong lòng, vô cùng thỏa mãn thở dài, "Ta cuối cùng cũng đợi đến ngày này, thật không dễ dàng a… Nha!"
Ngay sau đó, người bên cạnh liền nhìn đến Tấn vương thống khổ khom thắt lưng, mà Vương phi mặt đỏ cho hắn một quyền chẳng những không có dừng lại, còn đá vào chân hắn thêm một cái, sau đó xoay người bỏ chạy, động tác cực nhanh, làm cho tất cả mọi người không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của nàng bay nhanh biến mất ở góc đường.
"Vương gia, ngài không sao chứ?"
"Xuống tay thật độc… " Long Kí Vân vừa nói, vừa chậm rãi đứng thẳng thắt lưng, nhìn về phía thị vệ của mình, "Thất thần làm gì? Còn không mau đuổi theo, nếu Vương phi thiếu một cọng tóc liền cẩn thận đầu của các ngươi!"
"Thuộc hạ đi ngay." Hai thị vệ áo xanh lập tức phi thân mà đi.
Phạm tiểu thư thật cẩn thận mở miệng, đem không cam lòng cùng oán độc chợt lóe lên trong mắt cất giấu vô cùng tốt. "Vương gia --"
"Chuyện tiểu thư vừa mới nói bổn vương đáp ứng, nếu không có chuyện khác, bổn vương cáo từ trước."
"Vậy thần nữ trở về phủ chuyển cáo phụ thân, xin đợi Vương gia đại giá."
"Được." Hắn một khắc cũng không muốn ở chỗ này, hắn muốn đi tìm Linh nhi, nào có người thổ lộ xong rồi quay đầu bỏ chạy? Nữ nhân kia thật đúng là không giống người thường.






Nhìn hắn rời đi, ánh mắt Phạm Nguyệt Hoa chậm rãi trở nên thâm trầm. Nàng sẽ không buông tay! Lần này, nàng sẽ nắm chắc cơ hội thật tốt. Lúc người Vương phủ còn tìm khắp nơi không thấy Vương phi, Tô Linh Linh đang buồn bực vô cùng ở một góc sau hoa viên Tướng phủ tự mình khinh bỉ.
Vì cái gì lại biến thành như vậy? Nàng cào rách đầu cũng nghĩ không rõ.
"Linh Linh."
Ngẩng đầu nhìn đến phụ thân vẻ mặt hiền lành đứng trước mặt mình, nàng không khỏi kéo kéo khóe miệng, lại vô luận thế nào cũng cười không được, chỉ có thể rầu rĩ hô một tiếng, "Cha."
"Xảy ra chuyện gì?"
Ôm đầu gối nhìn trời, giống phụ thân ngẩng đầu nhìn chân trời, lòng của Tô Linh Linh lập tức an tĩnh lại, "Cha, hình như con thích Long Kí Vân."
"Đây là chuyện tốt không phải sao?"
"Nhưng con không thích bị vây ở trong vương phủ, không thích vĩnh viễn chỉ có thể ở kinh thành, rất muốn chạy khắp nơi giống như trước." Nàng thật nghiêm túc nói, thật nghiêm túc thở dài.

"Vương gia sở dĩ muốn vây khốn con, là bởi vì cho rằng lòng của con không ở trên người hắn, hắn sợ buông tay một cái, con sẽ không thấy cũng sẽ không trở về, nếu lòng của con đang ở trên người hắn, hắn sẽ không vây khốn con nữa."
Ánh mắt của Tô Linh Linh trong nháy mắt sáng lên. "Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên là thật."
Nghe thanh âm như thế, thân thể của nàng nhất thời cứng đờ, chậm rãi thu hồi ánh mắt, quay đầu.
Ánh nắng rời rạc rơi ở trên người Long Kí Vân, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn mang theo mỉm cười, ánh mắt nhìn nàng ôn nhu như nước.
"Vương gia… " Hắn rốt cuộc vẫn là tìm đến đây.
"Tướng gia." Long Kí Vân chuyển hướng về phía lão nhạc phụ ngồi xem diễn bên cạnh.
Tô Thừa Viễn cười ha ha, hiểu rõ vỗ vỗ vai con gái, đứng dậy nói: "Linh Linh, cha còn có mấy tấu chương phải xử lý, về thư phòng trước."
Thấy thê tử đem đầu chôn vào hai chân giống như rùa đen rút đầu, Long Kí Vân nở nụ cười, đi đến bên cạnh nàng vén áo ngồi xuống, vươn tay đem nàng ôm vào lòng.
"Linh nhi."
Nàng không lên tiếng trả lời.
"Thích bổn vương liền khiến nàng khó nhận như vậy sao?" Tuy rằng chính tai nghe được nàng nói để ý hắn, nhìn ra nàng đang ghen, nhưng phản ứng của nàng thật sự làm cho hắn thất bại, giống như thích hắn, yêu hắn là chuyện làm cho người ta không thể tin biết bao.
Lúc thị vệ tìm không thấy, hắn nghĩ tới tướng phủ, chim én bị thương luôn trở về tổ, mà ở kinh thành, ở trong lòng nàn