pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vương Gia Sợ Vợ

Vương Gia Sợ Vợ

Tác giả: Cầu Mộng

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 134765

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/765 lượt.

."
Hắn vội vàng xua tay, "Khụ… Không cần không cần ."
"Điện hạ nghĩ như thế nào?"
"Rất tốt." Chỉ cần nghĩ biện pháp khiến cho nhị đệ nạp vài nguời vào phủ, chờ xem diễn là tốt rồi, đúng ý muốn của hắn.
"Vậy liền làm phiền Thái tử phi nương nương ra mặt điều đình. Sắc trời không còn sớm, lão thần cáo lui."
"Được rồi." Thái tử có chút không cam lòng gật đầu, "Người tới, đưa tướng gia ra cung."
Nhìn theo lão tướng gia đi xa, thái tử mới thu hồi vẻ vui đùa. Tay chân tương tàn thật không phải hắn mong muốn, nhưng nhị đệ lại chung quy không chịu hết hy vọng, lúc này Tô tướng gia trung thành phúc hậu ra kế chính là áp chế nhuệ khí của nhị đệ, cho hắn một ít phiền toái mà thôi, chỉ mong hắn có thể không khăng khăng một mực nữa.
Nghĩ, hắn lại mỉm cười lên. Ngồi trên ngôi vị hoàng đế nhất định là cô độc, mà hắn có thể có tướng gia phụ thần như vậy, vương đệ trợ lực như vậy, thật sự là cực kỳ khó được.
Tấn vương hồi kinh, khí thế tin tức hừng hực như lửa truyền lan trong kinh thành.
Nghe nói Tô lão tướng gia hạ triều bất chấp về tướng phủ, trước hết chạy đến Tấn vương phủ tìm con gái, kết quả bị cự cho ngoài cửa.
Thị vệ giữ cửa nói là, Vương gia Vương phi đi xa trở về, muốn nghỉ ngơi trước.
Ngày kế, hoàng đế hạ chỉ, muốn vợ chồng Tấn vương vào cung nói việc nhà.
Kết quả, sau khi Tấn vương đưa tấu sớ lên, một đống thuốc bổ lớn liền giống như không cần ngân lượng, như lưu thủy đưa vào Tấn vương phủ.
Thẳng đến ngày thứ ba, lão tướng gia nhớ con gái sốt ruột mới được như ý nguyện gặp được con gái bảo bối.
"Cha --"
"Linh Linh --"
Nhìn cha con lão tướng gia mỗi lần gặp tất trình diễn tình cảnh hùng ôm thân thiết, tuy rằng đã thấy lại không thể trách, nhưng mọi người vẫn nhịn không được rút khóe miệng một chút. Vì sao mỗi lần bọn họ đều khiến cho giống như thất lạc nhiều năm gặp lại vậy?
"Con thật sự mang thai?" Lão tướng gia còn có chút không tin.
Long Kí Vân ở bên cạnh lập tức trừng lại đây. Có ý tứ gì? Là hoài nghi nhân phẩm của hắn hay là năng lực của hắn?
Tô Linh Linh gật đầu. "Đúng nha."
"Ta còn tưởng Vương gia nói lung tung." Tô lão tướng gia vỗ vỗ ngực, một bộ biểu tình nhẹ nhàng thở ra, nghiêm trọng kích thích đến Vương gia quyền cao chức trọng của Đại Nghiệp hoàng triều.
"Tô thừa tướng --" Một chữ một chữ toả ra khí lạnh.
Tô Thừa Viễn giống cái gì cũng chưa cảm giác được, quay đầu khẽ cười với hắn, "Thần chúc mừng Vương gia."
"… Không khách khí." Khẩu khí của Long Kí Vân thập phần cứng ngắc.
"Vương gia rời xa kinh thành mấy ngày, kinh thành có thật nhiều việc vui đấy."
"Bổn vương hẳn nên cảm tạ tướng gia giúp người thành đạt." Vẫn bình tĩnh thong dong, vô hỉ vô kinh.
Nhưng cho dù mặt hắn không chút thay đổi, kỳ thật vẫn là rất bội phục tâm kế của nhạc phụ, lại nghĩ đến để cho mẫu hậu đem Phạm Nguyệt Hoa nhận làm nghĩa nữ, rồi sau đó gả chồng xa hòa thân. Chuyện này vừa xong, những người còn lại liền đánh mất ý tưởng đem con gái đưa vào Tấn vương phủ, bọn họ thầm nghĩ mang đến vinh hoa phú quý cho con gái, không có kẻ nào không bằng cầm thú lại muốn để cho con gái rời xa tổ quốc, đến nơi lạnh khủng khiếp ở biên cương sinh sống.
Nhất là nhờ chuyện này, Thục phi vì con gái không cần gả chồng xa hòa thân mà đứng cùng trận tuyến với mẫu hậu, thật không lường trước được.
"Đâu có đâu có." Vì con gái bảo bối của ông, làm gì cũng không quá mức, huống chi là những người đó khiêu khích trước. Ông ở tướng vị hơn mười năm, cho dù một lòng vì công nhưng vẫn là có mạng lưới quan hệ của mình, thật chọc giận ông cũng không phải chuyện tiện nghi gì.
Tô Linh Linh ở một bên nghe ra chút manh mối, vội vàng kéo kéo vạt áo phụ thân, "Cha, người làm gì những thiên kim tiểu thư đó vậy?"
Tô Thừa Viễn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cũng không có làm cái gì, chỉ là làm mai, kéo tơ duyên."
Cái này gọi là không có làm cái gì sao?
Nàng không nói gì nhìn phụ thân, nhìn lại trượng phu trấn định tự nhiên, đột nhiên cảm thấy giống như tất cả chuyện có liên quan với nàng, nàng đều là người cuối cùng biết được…
"Không biết có sao đâu." Nhìn ra nàng để ý, Long Kí Vân kéo nàng vào lòng, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng.
Vẻ măt Tô Thừa Viễn không sao cả. "Ừ nha, việc nhỏ này không cần để ý."
"Cha, vì sao hôm nay người mới đến xem con?" Tấn vương phi đáng thương hề hề nhìn phụ thân.
Nghe vậy, Tô lão tướng gia vẻ mặt oan uổng, chỉ vào con rể phong nhã tuấn dật lớn tiếng nói: "Rõ ràng là hắn không cho ta đến xem con! Con gái a, cha rất hối hận lúc trước không mật báo với con, thế này mới khiến con lầm gả cho Tấn vương."
Biểu tình ân hận lúc đầu đã làm sai thật sâu kích thích Long Kí Vân, lông mày của hắn nhảy mấy cái, hừ một tiếng, "Tướng gia nói cẩn thận."
"Vương gia --" Nàng thấp giọng than nhẹ, "Ta đến tướng phủ ở vài ngày được không?"
Long Kí Vân không hề nghĩ ngợi liền một ngụm từ chối, "Không được."
"Vì sao?" Cha và con gái trăm miệng một lời đặt câu hỏi, thậm chí ngay cả biểu tình và giọng điệu đều giống nhau chín phần.
Trong lòng Vương gia lạ