Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vương Phi Của Bạo Vương

Vương Phi Của Bạo Vương

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Ngày cập nhật: 03:56 22/12/2015

Lượt xem: 1341978

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1978 lượt.

, nữ nhi mới ba tuổi, lần đầu gặp Tiêu Tịch, lại nguyện ý rời xa cha mẹ mình, cùng y rời khỏi. Tất cả, không lẽ sớm đã định sẵn trong âm thầm?
Lãnh Như Tuyết lại không tán thành liếc nhìn Ưu Vô Song, khẽ chau mày nói: “Song Nhi, Nhược Nhi còn nhỏ, sao nàng có thể để Nhược Nhi rời cung?”
Ưu Vô Song cười khổ, nhìn nữ nhi, nhẹ nhàng nói: “Như Tuyết, không phải chính bản thân Nhược Nhi đồng ý sao?”
Lãnh Như Tuyết muốn nói lời ngăn cản, nhưng lại nghẹn trong cổ họng, một câu cũng không nói ra được, tất cả mọi thứ hôm nay, đều rất quỷ dị, tuy hắn luyến tiếc nữ nhi, nhưng theo hắn biết thì Tiêu Tịch không phải là người sẽ làm ra chuyện làm khó người khác, y làm như vậy, nhất định có đạo lí của y.
Hơn nữa, hắn phát hiện, nữ nhi mình, cứ như trời sinh có nhiều hơn một phần gần gũi với Tiêu Tịch, từ khi Tiêu Tịch xuất hiện, Nhược Nhi đã ở cạnh Tiêu Tịch không chịu rời khỏi.
Ưu Vô Song lần nữa liếc nhìn con gái, sau đó ánh mắt rơi lên gương mặt Tiêu Tịch, nhìn y, nhẹ nhàng nói: “Tiêu đại ca, sau này Nhược Nhi nhờ cả vào huynh! Nếu như sau này có thời gian, huynh nhất định phải đưa Nhược Nhi về cung…”
Tiêu Tịch khẽ gật đầu, đôi tay bế Lãnh Nhược Song khẽ siết chặt, sau đó khẽ gật đầu với Lãnh Như Tuyết như lời chào, liền quay người lớn bước rời khỏi, thân ảnh cao to ấy, từ từ biến mất trong rừng hoa, sau đó trở nên mơ hồ.
Ưu Vô Song chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, một giọt nước mắt từ từ lăn dài trên má, còn điều lộ ra trên mặt, lại là nụ cười hạnh phúc như có như không.
Có lẽ, đây chính là hạnh phúc thuộc về nữ nhi? Tất cả, trong âm thầm sớm đã định sẵn, không phải sao? Nàng tin rằng nữ nhi sau này sẽ hạnh phúc, nhất định.
Dưới ánh sáng mặt trời, trong rừng hoa, Ưu Vô Song nhẹ nhàng dựa vào vai Lãnh Như Tuyết, lẳng lặng nhìn theo hướng khuất xa của Tiêu Tịch, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy con trai ở trước người, trên mặt cuối cùng nở nụ cười yên tâm.
Quân sơn.
Trước ngôi nhà trúc giản dị, Tiêu Tịch một thân bạch y, đang đứng trước gió, nhìn tịch dương đằng xa, gương mặt tuấn mĩ đẹp tựa điêu khắc.
Ánh mắt y lãnh đạm, nhưng lại mang một tia quyến luyến và thất vọng nói không nên lời.
Y, đã hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của y, đưa nữ nhi của nàng ra khỏi hoàng cung, lưu lại bên mình học nghệ, còn y, cũng bắt đầu từ thời khắc ấy, đã xa rời cuộc sống của nàng, biến mất bên cạnh nàng.
Chiếu theo di ngôn của sư phụ để lại, y đã hoàn thành việc mà sư phụ và tổ sư gia chưa hoàn thành. Tiếp sau đây, y chỉ cần ở lại Quân sơn, nuôi dưỡng nữ nhi của nàng lớn nên người là được.
Còn đối với việc tổ sư gia tại sao từ trăm năm trước lại biết nàng có một nữ nhi, tại sao muốn y làm như vậy, điểm này, đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là, y cuối cùng đã có thể buông xuôi tất cả, buông xui trái tim yêu nàng mà lẳng lặng hoàn thành di ngôn của tổ sư gia.
Nhớ lại lần đầu gặp mặt nàng, nàng thân mặc nam trang, nhưng lại đẹp kinh người, có lẽ, chính vào lúc ấy, trái tim luôn đạm bạc của y, đã vì nàng mà rung động chăng?
Về sau đến Lăng Phong huyện, y biết y không thể yêu nàng, nhưng vẫn không thể khống chế được trái tim của mình mà cố chấp yêu nàng.
Những ngày tháng ở Lăng Phong huyện, y đối với thái độ thi thoảng lộ ra vẻ kiêu sa của nàng, bất giác rung động, thậm chí trái tim luôn không biết tình là gì cũng vì từng cái liếc mắt từng nụ cười của nàng mà dao động.
Mãi cho đến khi Lãnh Như Tuyết xuất hiện, y mới tựa như bị sét đánh tỉnh, sự xuất hiện của Lãnh Như Tuyết, đã nhắc nhở y một sự thật, nàng, cuối cùng cũng chỉ thuộc về Lãnh Như Tuyết, người nam nhân xuất thân cao quý, tuấn mĩ đến mức khiến người ta ganh tị.
Nếu như Lãnh Như Tuyết đã đuổi theo đến Lăng Phong huyện, vậy thì, chính là lúc y rời khỏi, nhưng khi y nghe thấy tiếng tranh cãi trong phòng của nàng với Lãnh Như Tuyết, y cuối cùng vẫn không khống chế được bản thân, cố ý bước vào.
Nhưng trong giây phút bước chân vào gian phòng ấy, y đã hối hận, bởi vì, những gì y nhìn thấy, cứ như là hai phu thê đang đấu khẩu, đúng vậy, họ vốn dĩ là phu thê, dù cho nàng đã bị Lãnh Như Tuyết từ, nhưng sau này, nàng vẫn định sẵn là thê tử của hắn là vương phi của hắn!
Cho nên, y lẳng lặng lui đi.
Nhưng, dù cho như vậy, khi đứng ngoài cửa y nghe thấy nàng tức giận nói nàng thích y, trái tim của y, vẫn không thể khống chế mà rung động kịch liệt.
Y không còn khống chế được mình, lần nữa


The Soda Pop