
Bắt Lấy Người Đàn Ông Lạnh Lùng
Tác giả: An Dĩ Mạch
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341613
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1613 lượt.
Nhà Ta Có Trộm Mới Trưởng Thành
“Tiểu thư? Tiểu thư tỉnh lại rồi!”
Mùi gỗ đàn hường thoang thoảng bên cánh múi, khói nhang nghi ngút đầy phòng, vừa tỉnh lại đập vào mắt ta là cảnh tượng mờ mờ ảo ảo, không chân thực chút nào.
Nhẹ lắc đầu, ta phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường làm bằng gỗ đàn hương được chạm trổ tinh tế. Thậm chí ngay cả chiếc móc rèm treo bên thành giường cũng lấp lánh, đắt tiền đến kinh người. Oa, chiếc gường này thực sự tốt hơn gấp ngàn vạn lần chiếc chiếc rách nát, hôi hối ta vẫn nằm hàng ngày trước kia! Một chiếc bàn gỗ được chạm khắc sang trọng đặt ở góc phòng, bên cạnh là một chiếc đôn quý giá, trên đôn đặt một bình trang men cao sang, vừa nhìn qua đã biết gia trị liên thành. Chính giữa căn phòng lại đặt một đôi tranh gỗ khắc hình bát tiên quá hải. Dựa vào kinh nghiệm trộm cắp nhiều năm, ta đoán đôi tranh gỗ này nhất định là tác phẩm của một sư phụ nổi tiếng nhất nhì thành Trường An. Còn về giá tiền của nó… thứ đồ này quá lớn, ta chưa ăn trộm bao giờ, cho nên cũng không biết nói thế nào cho phải.
Ta chớp chớp mắt, hít một hơi thật sâu, từ từ nhớ lại một lượt những chuyện xảy ra ở địa phủ trước đó, trong lòng không khỏi bật cười hả hê. Xem ra, đây chính là khuê phòng của thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng rồi, còn ta từ giờ về sau chính là Ngọc Phiến Nhi. Ha ha, sau này ta sẽ không còn là tên trộm bị người ta căm ghét, không phải ở nơi đầy chuột bọ và gián nhấm, càng không phải chịu đựng cuộc sống đói khát, rét mướt, ngay đến sống cũng
Được thôi, ta đã hiểu rồi, đám người này nhất định thấy ta vừa mới tỉnh dậy sau cơn bệnh nên mới không cho ta ăn thịt, cá. Điều này thì ta hiểu, nói như vậy, khoảng thời gian tới ta đành phải nhẫn nhịn… nhẫn nhịn thôi.
Ta cố gắng đè nén sự thất vọng, nâng ca hi vọng, quyết định húp cháo nhạt canh bèo dăm bữa nửa tháng.
***
Nửa tháng sau…
“Xin ngươi, ta đã khỏe lại nhiều rồi, không cần ăn uống thanh đạm thế này mãi đâu! Ta muốn ăn thịt kho tàu, thịt vịt quay, gà nướng, cá hấp…” Ta nằm rạp xuống mặt bàn, chán nản cùng thất vọng đưa lời phản đối.
“Tiểu thư, người đừng làm khó chúng nô tỳ mà! Lão gia đã dặn sau này người sẽ được gả làm Hoàng phi, thế nên phải giữ thân hình cân đối, một ngày ba bữa đều không được ăn những thức ăn có nhiều dầu mờ.” Tiểu Thúy căng thẳng đáp.
Mẹ kiếp! Hoàng hậu cái chết tiệt! Bản tiểu thư đầu thai tới đây là để hưởng phúc, tại sao giờ lại biến thành ăn chay thế này? Ta đường đường là một ăn mày thần trộm đáng yêu, hoạt bát, không ngờ rốt cuộc lại bị dồn đến bước đường cùng này sao? Hằng ngày, ngoại trừ hoa viên, ta còn chẳng được bước chân ra ngoài nửa bước. Thật đúng là vô vị chết đi được!
Trong lòng oán thán nhưng chẳng còn cách nào khác, ta đành ngậm ngùi, nhẫn nhục nuốt hận tiếp tục sống qua ngày.
***
“Thời buổi này, trộm cướp cũng thật quá ngông cuồng, không ngờ lại dám lẻn vào cả phủ Tướng gia! Lần trước, lúc dọn đồ để lão gia dùng bữa, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không? Khi mở nắp khay lên, ta phát hiện cả đĩa cá đã biến mất. Thậm chí đến xương cũng chẳng còn.” Đại nương phụ trách bếp núc thét lên bằng chất giọng eo éo, to đến mức khiến cả căn nhà lay động. Thực ra không phải đại nương này biết công phu sư tử Hà Đông gầm mà vì ta cứ nghe thấy tiếng của bà ta là run rẩy cả người.
Ta lúc này đang ngồi xổm trên mái nhà, thưởng thức nốt nửa con cá còn lại và nhổ xương cá lung tung đầy mái ngói. Dáng vẻ đó thực chẳng đẹp đẽ chút nào! Thật là đáng thương, ta đường đường là một thiên kim đại tiểu thư, vậy mà cứ phải tiếp tục làm kẻ trộm. Đại nương phụ trách bếp núc tức giận đến mức mắng nhiếc hết phụ mẫu cùng mười tám đời tổ tiên tên trộm, ta vừa ăn vừa nghe, càng ăn lại càng cảm thấy bản thân thực sự quá đỗi đáng thương.
“Đừng có mắng nữa, trên thế gian này chuyện gì cũng có hết, chỉ ăn trộm chút thức ăn thì có gì to tát cơ chứ? Ta nghe nói ở một lò lợn trong kinh thành, vào tháng trước có một con lợn quái thai được sinh ra. Nghe đồn con quái vật đó mình heo, mũi trâu, tai thỏ, râu chuột, mọi người đều bảo đó là Thiên Bồng nguyên soái hạ phàm. Hoàng thượng nghe tin còn đích thân hạ lệnh phải nuôi dưỡng nó cho thật cẩn thận. Bà nói xem, đó chẳng phải là một con heo hay sao? Thế mà ngày nào nó cũng được ăn yến sào, uống rượu Nữ Nhi Hồng, lại còn có người hát kịch và đấm lưng cho nữa. Cho nên, những chuyện mà bà nói chẳng có gì là hiếm cả…”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Ta đang ngồi ăn vụng trên máu nhà lúc này mặt mũi đầm đìa nước mắt. Đúng là chẳng còn công bằng gì nữa! Sớm biết như vậy, ta đã chẳng đổi lệnh bài. Bây giờ người ta được ăn ngon, sung sướng, có kẻ hầu người hạ, còn ta lại phải ở đây chịu đói, thậm chí còn phải đi ăn trộm! Thất sách, đúng là thất sách mà!
Đấu Trí Đấu Dũng Tại Phòng Bếp
Kể từ khi đại nương phụ trách bếp núc trình bày sự việc kì lạ xảy ra cho chủ nhân là mẫu thân của ta, tức Tam phu nhân họ Ngọc nghe, nhà bếp càng lúc càng được canh phòng cẩn mật. Đứa con trai vừa tròn tám tuổi của đại nương phụ trách bế