Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vương Phi Thần Trộm

Vương Phi Thần Trộm

Tác giả: An Dĩ Mạch

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341738

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1738 lượt.

ựa chọn chính là nàng chứ không phải ta.” Nàng ta dứt lời lại nhìn ta, thở dài một tiếng, sau đó kể lại rất nhiều chuyện xưa kia.
“Bây giờ nói những điều này đều vô dụng, bởi dù gì chúng ta cũng đã chết rồi. Viên Nguyệt linh châu gì đó cũng chẳng bảo vệ được nhiều, ta vẫn cứ đen đủi đến tận lúc này.” Ta chán nản đưa lời phản kháng. Đối với một vị tỷ tỷ song sinh xinh đẹp tuyệt trần như vậy, ta thực lòng có thiện cảm, nói cho cùng Tinh Thích cũng vì nàng ấy nên mới quay ra đối phó với Diệu và Đại Kỳ.
‘Nàng có biết một truyền thuyết tại Nam Chiếu, rằng Nguyệt linh châu không chỉ có tác dụng kéo dài tuổi thọ mà còn có thể khiến người chết hồi sinh không?”
“Hừm, truyền thuyết đều là những chuyện hoang đường thôi. Nếu viên linh châu ngớ ngẩn đó lợi hại như vậy, trên thế gian này làm gì có nhiều người chết đến thế?” Ta bực bội ngắt lời.
“Đó là bởi thiếu mất thời cơ, Nguyệt linh châu chỉ phát huy uy lực vào lúc ánh trăng mãnh liệt nhất. Cứ cách năm trăm năm, năng lượng của ánh trăng mới đạt đến đỉnh điểm mãnh liệt, lúc đó Nguyệt linh châu mới có thể mở ra được cánh cửa của lục giới. Hôm nay, cũng chính là thời khắc ánh trăng mãnh liệt nhất mà năm trăm năm mới có một lần.”
“Thi thể của ta đã hóa thành tro bụi rồi, nếu chỉ có ánh trăng thì có tác dụng gì?” Ta vội ngắt lời. nàng nói nhiều như vậy, chẳng phải cũng chỉ là vô dụng thôi sao.
“Năm đó, lúc ta chết đi, vì quá yêu ta, Tinh Thích không nỡ hạ táng, thậm chí chàng còn dùng huyền băng ngàn năm phong kín thi thể của ta lại, cho nên hôm nay…”
“Cho nên hôm nay nàng muốn mượn ánh trăng để hoàn hồn đúng không? Bây giờ nàng hãy hoàn hồn ngay tức khắc cho ta, sau đó ngăn cản tên Tinh Thích biến thái kia thực hiện kế hoạch trả thù.” Nghe Truy Nguyệt nói vậy, ta lập tức nắm lấy tay nàng, nhưng nàng nhanh chóng phẩy tay ta ra.
“Ta đã đứng tại dòng Vong Xuyên này quá lâu, linh hồn đã bị nhiễm âm khí, vào lúc ánh trăng đạt đến mức mãnh liệt nhất, ta sẽ tan thành tro bụi do không thể chịu đựng được cái lạnh của ánh trăng. Cho nên, ta không thể nào quay về được nữa.” Nàng nhìn ta, yếu ớt chẳng khác gì một ngọn lục bình trôi sông. Đôi mắt như sương như khói lại càng thêm âu sầu, buồn bã. Dung mạo nàng tuy tuyệt sắc nhưng chẳng còn chút sinh khí. Lắng đọng trong ánh mắt của nàng là tình yêu, là nỗi đau cũng là sự lạnh lẽo vô hồn. Ngay cả ánh mắt giá băng của nàng cũng rất mềm yếu, ảm đạm như mùa thu, khiến người ta vô cùng đắm say mà không khỏi xót xa.
“Nàng đùa đúng không? Tinh Thích vốn điên cuồng vì thù hận, chỉ muốn cả thế gian này phải chết theo nàng. Vậy mà nàng lại nói nàng không thể quay về là sao?” Ta xắn tay áo lên, tức đến nỗi định đánh cho nàng ấy một trận.
“Xin lỗi, vốn dĩ là tội nghiệt của mình ta, nhưng người gánh chịu lại là chàng. Ba năm nay, ta có thể cảm nhận được mọi chuyện ở nhân gian, nhưng chẳng thể quay về nổi. Ta thậm chí còn thấy chàng đi từ sai lầm này đến sai lầm khác, nhưng không cách nào ngăn cản. Ta cầu xin nàng, hãy ngăn cản chàng, chỉ nàng mới có thể khiến nhân gian tránh khỏi kiếp nạn sinh linh đồ thán, chỉ có nàng mới cứu được cả thiên hạ này thôi.”
“Ta xin nàng đấy, đừng có cầu xin ta nữa… ta tuy là một… ni cô vĩ đại, thế nhưng ta còn chưa đọc hết bộ kinh “Kim Cương”. Ta còn chưa siêu độ cho bản thân mình được, thì làm sao có thể cứu giúp thiên hạ chúng sinh gì… Nàng đừng khóc, ta không chịu được cảnh phụ nữ khóc lóc thút thít vậy đâu. Ta đồng ý với nàng được chưa nào, nàng nói cho ta biết làm sao mới có thể dùng ánh trăng mở cánh cửa lục giới, có khẩu quyết pháp thuật nào thì mau truyền lại cho ta…” Ta vỗ ngực nói đầy tự tin, nhưng chỉ thấy khuôn mặt nàng càng thêm tuyệt vọng.
“Ta… không biết.” Nàng cất giọng yếu đuối, nhìn ta đầy áy náy. Ta tức thì chết lặng, sau cùng cũng hiểu được điều nàng vừa nói. Không biết? Chuyện mà ngay bản thân nàng cũng không biết thì sao ta làm được? Cứ nghĩ tới đây là ta lại tức điên cả người.
“Ta chẳng muốn phí lời cũng nàng nữa, ta sẽ biến thành quỷ dữ đi đòi mạng Tinh Thích, hắn chết chẳng phải thiên hạ sẽ thái bình sao?”
“Đừng mà! Tất cả đều là lỗi của ta… Tinh Thích là một người rất tốt. Nàng hãy nghe ta kể hết chuyện, rồi nàng sẽ hiểu tại sao Tinh Thích lại căm hận… căm hận thế gian này như vậy.” Nếu Tinh Thích là một người tốt, vậy ta đã trở thành Quan âm Bồ Tát rồi. Ta bĩu môi khinh rẻ.
Nàng cũng chẳng cần biết ta có muốn nghe không, bắt đầu kể lại câu chuyện cũ rích năm xưa. Trong câu chuyện đó, nàng chính là con tin đã cải trang thành nam nhi, thay hoàng huynh sang Trung Nguyên, để đổi lại sự bình an cho đất nước Nam Chiếu. Thành Trường An lạnh lẽo chứ không hề xuân xanh bốn mùa như ở Đại Lý. Khi đó, nàng còn nhỏ, lại phải sống cuộc đời khốn khổ của một con tin, nên thường xuyên ngồi khóc một mình. Một lần, khi nàng bị tên quan trông coi mắng nhiếc, một thiếu niên bước đến, nắm lấy tay nàng rồi đưa lời an ủi.
“Đám người nào ăn hiếp đệ, đệ hãy nhớ kĩ hình dáng bọn chúng, sau này có cơ hội trả thù bọn chúng là xong,khóc lóc thì được gì chứ?” Vị thiếu niên k