pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vương Phi Thần Trộm

Vương Phi Thần Trộm

Tác giả: An Dĩ Mạch

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341627

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1627 lượt.

mình vào lưới.
Bên ngoài hoa bay ngợp trời, thi thoảng lại có vài cung nữ đi qua, cảnh vật vô cùng tĩnh lặng. Mặt trời dần lặn về tây, cây lá đều khoác lên mình chiếc áo đỏ rực rỡ. Tinh Thích, người đàn ông trác tuyệt đang ngồi trước mặt, vẫn khiến ta cảm thấy bất an, nhưng thi thoảng lòng ta lại len lỏi chút áy náy. Tình yêu của Tinh Thích đơn thuần mà nồng nhiệt, thuần khiết như ánh ban mai nhưng lại cuồng nhiệt như ánh tà hoàng hôn, ngắn ngủi hơn sao băng, nhưng lại kéo dài đến mãi mãi.
Thâm cung cô liêu, không biết người đàn ông gian giảo tựa hồ li kia đã bao giờ nhớ đến người phụ nữ mang tên Ngọc Phiến Nhi? Ta đột nhiên rất ngưỡng mộ Truy Nguyệt, ngưỡng mộ tình yêu bay bổng tuyệt đẹp như mơ mà cũng vững trãi tựa thái sơn, bất chấp sống chết giữa nàng và Tinh Thích.
LỜI KẾT
Tiết tháng ba, Giang Nam, trăm hoa đua nở. Băng dần tan dưới ánh nắng xuân, cánh hoa bay bay ngợp trời, tươi đẹp như mơ. Ban ngày không khí vô cùng ấm áp, chim chóc hót ca muôn nơi.
Ánh nắng chiếu từ đỉnh tháp xuống, khiến người ta chói mắt. Ngôi chùa cổ kính ngàn năm không còn vẻ bình yên như mọi khi, cành cây ngọn cỏ đều ẩn chứa sát khí đáng sợ. Ta tin Diệp và Diệu đã bố trí thiên la địa võng trong Đại Từ Ân tự này, Tinh Thích dù có mọc cánh cũng khó lòng trốn thoát.
Tinh Thích nắm chặt bàn tay ta, hiển nhiên hắn cũng cảm thấy có điều gì bất ẩn. Như sợ ta lo lắng, hắn nhìn ta mỉm cười, rồi đưa nén hương vừa châm cho ta, bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Nàng đến điện Đại Hùng thắp nén hương đi, tạ ơn xong chúng ta sẽ rời đi!”
“Ừm!” Ta nhẹ nhàng đáp lại, bước chân sao thấy nặng nề. Chỉ cần ta đi khỏi, Diệp sẽ không còn phải lo ngại điều gì nữa, sẽ lập tức động thủ với Tinh Thích ngay. Thế nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng ta chẳng thấy vui vẻ chút nào. Ta đã lợi dụng tấm chân tình của hắn, tấn công hắn một cách tàn nhẫn, mục đích chính vì muốn hắn mãi mãi chẳng thẻ siêu sinh nổi.
Tron tàn trong bát hương cuốn theo cơn gió, ta thẫn thờ cắm một nén hương, đây chính là tín hiệu: động thủ.
Bảo điện Đại Hùng bất ngờ vang lên tiếng bước chân rầm rập. Tinh Thích vẫn nhìn ta mỉm cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Tinh Thích, ngươi chạy không thoát đâu!” Diệp bước ra từ giữa đoàn thiên binh vạn mã, lạnh lùng lên tiếng.
“Hôm nay ta chỉ muốn đến đây tạ ơn cùng nương tử, sau đó, sẽ lập tức rời khỏi Trường An.”
“Nực cười, ai thèm tin lời nói quỷ quyệt của ngươi chứ?” Diệp lạnh lùng đáp.
Ta cúi đầu, bởi ta biết những lời Tinh Thích nói đều là sự thật, chứ không hề dối trá.
“Nam Cung Diệp, ta sẽ trả lại hoàng vị cho ngươi, cũng sẽ thả Phụ hoàng của ngươi ra, xin ngươi hãy để ta và nương tử rời khỏi Trường An!” Giọng nói của Tinh Thích không chút nao núng yếu mềm. Hắn đang hết lòng bảo vệ cho ta.
“Ngươi có tư cách gì để trao đổi điều kiện chứ? Lúc Ngọc Phiến Nhi chết, thì vận mệnh đã quyết định ngươi cũng phải chết theo.” Diệp nói dõng dạc từng từ, giọng điệu của ngài tràn ngập niềm đau đớn thấu tận tâm can.
“Trước mặt của nương tử, ta không muốn giết người. Thế nhưng điều này không có nghĩa ta thực sự sợ các ngươi.” Tinh Thích lạnh lùng cất tiếng.
“Tinh Thích!” Ta lên tiếng gọi hắn, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
“Nàng đứng gọn sang một bên đợi ta, đừng sợ!” Tinh Thích nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng. Đến lúc này, không ngờ hắn vẫn nhẹ nhàng đưa lời an ủi ta.
“Ngươi cho rằng, dựa vào đám các ngươi có thể đối phó được với ta sao?” Tinh Thích rút thanh bảo kiếm đeo bên thắt lưng ra, đưa người lên trước bảo vệ ta.
Ánh đao kiếm sáng lóe ngoài điện, cực kỳ đáng sợ. Muôn hoa đang khoe sắc, bỗng chốc đều tan tác dưới vô số đường đao mũi kiếm. Chỉ trong một ngày, trăm hoa điêu linh, không còn sức sống. Sắc xuân tàn tạ, sát khí đằng đằng.
“Đến tận lúc này vẫn còn muốn chống chọi tới cùng, Tinh Thích, lẽ nào ngươi không cảm thấy lúc định vận nội công, ngươi hoàn toàn không có sức sao? Công chúa Truy Nguyệt đã hạ độc vào thức ăn của ngươi, chỉ cần ngươi vận chân khí thì kinh mạch sẽ đứt.” Một giọng nói lười nhác vang lên từ phía sau tượng Phật. Tên hồ li thối tha đó không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt ta. Ta trợn mắt lườm chàng, tại sao lại phải nói ra tất cả như vậy chứ?
“Truy Nguyệt, những lời hắn nói là thật sao?” Tinh Thích quay sang nhìn ta. Còn ta chỉ dám quay đầu đi chỗ khác không thể nhìn hắn. Nếu không tin tưởng ta, làm sao hắn có thể dễ dàng trúng kế như vậy.
“Có phải bọn chúng đã ép nàng làm vậy không?” Giọng nói của hắn run run, ta nghe mà chẳng nhẫn tâm.
“Ta xin lỗi!” Ta cúi đầu áy náy đáp.
“Giữa hai chúng ta, trước nay không bao giờ tồn tại ba chữ dó. Truy Nguyệt, nếu nàng muốn ta chết, chỉ cần một câu nói, Tinh Thích ta dù chết cũng cam lòng.” Hắn nhìn ta, ánh mắt đau thương cực độ.
“Quả nhiên là tình sâu nghĩa nặng!” Diệu đứng một bên ngáp dài một cái.
“Nam Cung Diệu, ngươi cho rằng chút độc dược đó có thể hạ gục ta sao? Huống hồ, trong tay ta còn nắm giữ hơn bảy mươi vạn cấm quân.” Tinh Thích bật cười lạnh lùng nói.
Tinh Thích vừa dứt câu, bấ