The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vượt Khuôn

Vượt Khuôn

Tác giả: Tử Liễm

Ngày cập nhật: 02:46 22/12/2015

Lượt xem: 1341226

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1226 lượt.

ấy cô đứng yên tại chỗ, anh liền bước lên trước mặt cô nghiêm mặt rồi nói nhỏ: “Bây giờ thấy anh cũng không thèm chào nữa rồi hả?”
Cô cúi đầu khẽ cắn răng, cô nghĩ không ra tại sao lại gọi cô lại, tức giận hất cằm lên nhìn anh nghi ngờ không hiểu nói: “Em không phải lính của anh, sao gặp anh thì phải chào?”






Anh trừng mắt nhìn cô gật đầu một cái: “Em được lắm.” anh lại bị mấy câu nói của Trần Cẩn chọc tức rồi, không ngờ nha đầu đến bây giờ vẫn chưa hết giận. Trần Cẩn nhìn anh cười lạnh một tiếng rồi quay đầu rời đi,anh lập tức giữ tay cô lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Anh là đàn ông mà chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, tay cầm súng hằng ngày bây giờ lại cầm chặt tay Trần Cẩn, thậm chí còn siết chặt mà anh cũng không hay biết, cô đâu đến nỗi phải hít vào một hơi: “Nhung Hâm Lỗi, anh cuồng bạo lực hả, anh buông tay em ra.”
“Muốn anh tay buông ra, không có chuyện đó đâu.” Anh nói xong rồi cầm cổ tay cô giơ lên cao, nhíu mày nhìn cô, giọng nói rất khác thường.
“Anh nổi cáu cái gì? Buông tay ra!” cô dùng sức để kéo tay ra, nhưng làm sao cô có thể, kiềm chế tức giận nói: “Đây là doanh trại quân đội , anh đừng có mà động tay động chân với em ... ....cẩn thận em kiện anh lên tòa án quân sự đấy.” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hút của anh.
Anh lại giống như cũ đứng im, nắm chặt tay và lạnh lùng nhìn cô không nói câu nào.
Nhung Hâm Lỗi vừa về phòng làm việc thì chính ủy Đơn Thái Xa liền vào theo sau.
“Chính ủy, sao anh lại đến đây? Mời ngồi.” anh liền cất tài liệu nhìn Đơn Thái Xa cười nói.
Đơn Thái Xa vào phòng liền tự rót nước uống, nhìn anh nín cười nói: “Hâm Lỗi, cậu đừng khách sáo với tôi như vậy, thời gian này doanh trại nhiều việc lắm sao?”
“Cũng bình thường.” Nhung Hâm Lỗi tựa lưng vào ghế chậm rãi nói.
“Cậu vừa mới gây gổ với cô bé Tiểu Cẩn hả?” Đơn Thái Xa biết mà vẫn cố ý hỏi, hắn vừa nhìn thấy Nhung Hâm Lỗi với Tiểu Cẩn gây gổ xong.
“Sao hôm nay anh không đưa chị dâu về đây?” sắc mặt Nhung Hâm Lỗi xám xịt, lập tức chuyển đề tài.
“Bà xã anh đưa con về nhà ba mẹ vợ chơi rồi. một mình anh không có việc gì làm nên đến đây thôi, cậu nói rõ xem nào, người có sẵn bên cạnh không thích, hay là cậu thích Thích chủ nhiệm rồi? cậu cũng nhiều tuổi rồi đấy, chuẩn bị cưới vợ đi là vừa.”
“Anh đừng nói bậy! Mà đừng nói chuyện này nữa được không?” anh thật sự không có tình cảm gì với Thích Vân Hâm cả, trong này ai cũng cho rằng hai người bọn họ rất môn đăng hộ đối, nhưng lại không quan tâm nhiều như vậy.
Trần Cẩn thừa dịp Nhung Hâm Lỗi đang áy náy với cô, cô liền báo thù rửa hận, bây giờ trong lòng liền thoải mái hắn, muốn đến phòng làm việc tìm chú lại nghe lính gác nói chú cô đi uống rượu mới ông cụ ở quân khu rồi cũng không biết bao giờ mới về.
Về đến nhà thấy thím đang nấu ăn trong phòng bếp, cô cũng ngoan ngoãn đi vào hỏi: “Thím cháu giúp thím rửa rau nha.” rồi cầm cải trắng đem đến.
“Không cần đâu, mình thím làm được rồi, mà sao dạo này thứ 7, chủ nhật cháu lại không về nhà thế?”
Cô suy nghĩ một chút tìm lí do cho phù hợp: “Cháu phải ở trường học, luận văn tốt nghiệp có chút vấn đề nên không về nhà được, hôm nay xong cháu về nhà ngay luôn.” Cô biết lý do này rất gượng gạo này cũng hơi khó tin nhưng cô không thể nói là do cô đi quán bar nên chân bị thương không dám về nhà được, nghĩ đến đây cô chẳng dám nhìn thẳng vào mặt thím.
Hứa Văn bất đắc dĩ lắc đầu ôn hòa nhìn cô cười: “Được rồi, tâm ý của cháu thím hiểu mà.”
“Dạ, chỉ thím hiểu cháu nhất mà.” Nói xong liền đem cải trắng đang cầm rửa sạch.
Đến gần 10 giờ tối Trần Hồng Phong mới về nhà, ông uống nhiều rượu nên lái xe phải đỡ ông lên nhà, thấy vậy cô và thím vội vàng chạy lại đỡ ông, Trần Hoan bây giờ cũng đang đứng trước cửa nhà.
“Hoan Hoan, em còn đứng đó làm gì nữa, lại đây giúp một tay đi.”
Nghe Trần Cẩn nói vậy Trần Hoan mới có phản ứng, nhanh chóng vào của thay giày rồi cùng đỡ Trần Hồng Phong đến sa lon. Hứa Văn đi vào trong bếp làm nước giải rượu đưa ra cho Trần Hồng Phong uống: “Nói ông uống ít một chút nhưng chẳng lần nào chịu nghe.” Hứa văn ngồi cho ông uống vừa than vãn.
“Mấy chiến hữu mấy chục năm không gặp nhau bây giờ gặp lại nên vui quá, anh uống hơi nhiều. Lần sau sẽ không như thế này nữa.” Trần Hồng Phong vỗ tay vợ rồi giơ tay lên đảm bảo.
Trần Hồng Phong nằm trên ghế sa lon cũng tỉnh rượu dần rồi, Hứa Văn xị mặt xuống: “Được, vậy tối nay anh cứ nằm đây mà ngủ.” nói xong liền tức giận bỏ vào phòng ngủ.
Trần Hoan vẫn cúi đầu từ lúc nãy tới bây giờ, không dám nói lời nào, Trần Hồng Phong
Yên lặng nhìn chằm chằm cô hồi lâu, nhìn thấy điệu bộ bây giờ của ba cô cũng không dám ho he chỉ sợ chọc giận ba. Trần Cẩn thấy thế liền đẩy vai Trần Hoan ý bảo cô vào phòng tránh trước đi, tránh cho hai ba con trở mặt.
Đợi Trần Hoan rời phòng khách, cô nhìn Trần Hồng Phong tươi cười rối rót nước bưng đến: “Chú, chú uống trà đi.”
Trần Hồng Phong liếc cô một cái rồi lấy chén nước trong cô: “Chú ng