
Tác giả: Tử Liễm
Ngày cập nhật: 02:46 22/12/2015
Lượt xem: 1341236
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1236 lượt.
hông ngờ anh không nói gì, lập tức đến công ty cô.
“Có chuyện gì sao em?” Nhung Hâm Lỗi chạy đến công ty cô, nhìn thấy cô câu đầu tiên nói chính là như vậy.
Trần Cẩn nghe anh nói hơi ngẩn ra, không biết phải trả lời anh như thế nào, nhìn anh vội vội vàng vàng chạy đến, cô có chút xẩu hổ, cô cắn cắn môi nói: “Thật ra thì em...em....em không có chuyện gì đâu, chỉ là em nhớ anh, lâu ròi không gặp.....anh có khỏe không?” cô cúi đầu, nhỏ nhẹ hỏi.
Mấy câu nhớ thương cô nói không tiếng động chạm vào lòng anh, trái tim bỗng thấy ấm áp, mềm mại hẳn đi rồi lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc: “Rất khỏe.”
“Em thì sao?” hai người vừa đi đến bãi đỗ xe vừa nói chuyện.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, suy nghĩ rồi nói: “Gặp được anh rồi thì em sẽ khỏe ngay.”
Anh nghe xong liền khẽ cười: “Anh đưa em về trường học.”
“Dạ.” Sau khi lên xe anh liền thắt dây an toàn cho cô, thuận đường đưa cô đến nhà hàng ăn cơm luôn.
Anh mở cửa xuống xe , rồi đi vòng sang mở cửa xe cho Trần Cẩn, cô gương mắt nhìn anh hỏi: “Sao lại đến nhà hàng?”
“Em chưa ăn cơm phải không?” anh trầm mặt hỏi lại cô.
Thấy cô không trả lời, anh khẽ bĩu môi, sau đó đưa cô đến phòng ăn, bây giờ là thời gian ăn tối nên phòng ăn cũng khá đông.
Cô chọn một ghế dài không có ai ngồi, ngồi xuống, nhìn anh đang ngồi nghiêm chỉnh ở đối diện, anh ra ngoài vẫn nhớ thay quần áo bình thường mặc nên khí phách của anh bây giờ không được như khi mặc quân trang nhưng trông có vể hiền hòa, dễ gần hơn.
Đem thực đơn cho Trần Cẩn, nhìn cô gọi thức ăn, anh ở bên cạnh liếc mắt nhìn và lặng lẽ nhớ kỹ. Trong cả bữa tối anh chỉ nhìn cô ăn, mặc dù cách ăn uống của cô cũng không thể gọi là tao nhã nhưng anh cảm thấy hết sức thú vị, thật ra thì anh đã ăn cơm tối rồi.
Sau khi ăn xong anh liền lái xe đưa cô về trường học, hai người chầm chậm dạo bước trên sân trường, cô không biết nên nói chuyện gì với anh, không thể làm gì khác ngoài việc nhìn những hòn đá cuội nằm trên đường cả.
Anh thấy cô chẳng nói lời nào, mình cũng không nói chuyện, hai người cứ yên lặng đi về phía trước, cuối cùng Trần Cẩn tức giận chạy lên phía trước, vừa thở hổn hển vừa nói: “Hâm Lỗi, anh đi chậm một chút, em theo không kịp rồi.”
Nghe vậy anh liền bước chậm đi, Trần Cẩn chạy đến bên cạnh kéo kéo tay anh, anh nhíu mày nhìn cô hỏi: “Sao vậy?”
Đang muốn nói thì cô nhìn anh cười khẽ, rồi to gan ôm lấy cánh tay anh thật chặt.
“Tiểu Cẩn, buông ra.” Anh hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc nói.
“Không buông, em không buông đâu, Hâm Lỗi anh rõ ràng cũng thích em, sao anh phải làm như thế?”. Nói xong cô vòng tay ôm chặt anh từ phía sau.
Nhung Hâm Lỗi đặt tay lên tay cô, suy nghĩ rồi nói: “Tiểu Cẩn, bây giờ anh cũng không phân biệt được tình cảm anh dành cho em thuộc loại nào, nơi này bây giờ đang rất hỗn loạn.” Anh lấy tay chỉ vào ngực mình.
“Đừng nói với em là anh chỉ xem em là em gái, Hâm Lỗi anh có thể nhìn thẳng vào lòng mình đi, anh nhìn em đi.” Cô đi đến trước mặt nhìn thẳng vào mắt anh, nhón chân đưa tay ôm cổ anh, mắt vẫn chăm chú nhìn vào mắt anh: “Hâm Lỗi, anh nghe cho kĩ, em thích anh, rất thích anh.” Anh nhìn nhìn môi cô chuyển động nói từng chữ, bây giờ đang ôm trong ngực ôn hương nhuyễn ngọc, anh cảm thấy cơ thể mình nhiệt huyết đang trào, làm anh chỉ muốn bỏ chạy ngay, không ngờ cô lại to gan kéo mặt anh xuống hôn.
Bây giờ ánh mắt anh rất lúng túng, sâu không thấy đáy, lần thứ hai anh bị cô hôn lén, anh cũng không đẩy cô trong ngực mình ra chỉ hạ giọng nói: “Tiểu Cẩn, anh không thể đặt em ở vị trí đầu tiên, anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em khi em cần anh, càng không thể khi nào cũng ở bên cạnh em được. Em còn trẻ có thể chưa hiểu hết được những vấn đề khi hai chúng ta ở bên cạnh nhau đâu.” Trong lời nói của anh còn mang theo một chút áy náy. Anh cũng muốn ở bên cô, nhưng Đoạn Cao Thụy nói đúng, anh sợ bây giờ là do cô nhất thời xúc động nên mới có ý nghĩ đến với anh, anh sợ cuối cùng cô và anh cũng sẽ giống như kết quả của mình với Phó Lâm vậy.
Trần Cẩn nghe được câu trả lời của anh, liền ngẩng đầu nhìn anh buột miệng nói: “Em không hiểu, nhưng em biết cả đời này em chỉ cần anh thôi, không cần ai ngoài anh cả, thím em có thể làm được thì em cũng sẽ làm được, Hâm Lỗi em không quan tâm, chỉ cần trong lòng anh em vẫn có vị trí của em là được.” những câu sau giọng nói cô có chút nghẹn ngào, rồi chui đầu vào trong ngực anh.
Nhung Hâm Lỗi nhắm mắt lại, anh thừa nhận anh bị những lời nói của cô làm cho cảm động không biết phải nói như thế nào nữa, anh biết mình không còn lý do gì để cự tuyệt cô, chỉ có thể thừa nhận tình cảm của bản thân dành cho cô, một lúc sau anh vòng tay ôm chặt cô, chống cằm trên đầu cô nói nhỏ: “Nhớ, sau này không được phép như thế này với người đàn ông khác nghe chưa?”
Cô từ trong lòng anh ngẩng đầu lên cố ý hỏi: “Tại sao?”
“Em đừng tưởng rằng ai cũng chịu đựng trêu chọc của em như anh?”
Trần Cẩn cười thầm, nhón chân hôn lên mặt anh: “Em biết rồi, sau này em chỉ làm như vậy với anh, được chưa?” nói xong lại chui vào tro