
Tác giả: Trinh Tử
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 134662
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/662 lượt.
rong tương lai của mình, cuối cùng cũng không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài.
Xem ra cuộc sống an bình trước mắt của nàng sắp chấm dứt rồi, vậy bây giờ phải làm sao mới tốt đây?
Cuối thu khí trời quang đãng dễ chịu, sáng sớm hôm nay Hiên Viên Sơ vừa hạ triều liền vui mừng đắc ý trở về tẩm cung của mình. Từ trước tới nay hắn không thích nhiều nô tài đi theo phía sau, cho nên chỉ còn dư lại Phúc tổng quản nhắm mắt theo đuôi phía sau hắn. Chủ tớ hai người cùng nhau chậm rãi đi đến vườn hoa bên ngoài tẩm cung, đi ngang qua cổng vòm xây bằng đá bước tới một khoảng sân lớn.
Khoảng sân lớn này giống như thành trì ngăn cách tẩm cung của Hoàng Đế với các khoảng sân nhỏ khác, diện tích rộng lớn giống như Ngự Hoa Viên, nhưng lại có điểm khác biệt so với Ngự Hoa Viên là nó được cố ý dựng thêm núi lớn sông lớn. Thái Hậu rất yêu thích nơi này nên đã trồng đầy cây ăn quả và hoa cỏ, một năm bốn mùa đều có thể nhìn thấy các loại hoa quả khác nhau, cảnh sắc lại càng thêm sinh động hợp lòng người.
"Hoàng Thượng." Phúc tổng quản ở phía sau lên tiếng gọi.
"Hả?" Hiên Viên Sơ thờ ơ đáp một tiếng, bước chân không hề dừng lại dù chỉ một chút.
"Nô tài cả gan, xin hỏi Hoàng Thượng còn muốn để cho Mạt Nhi cô nương ở lại tẩm cung đến khi nào? Trong hoàng cung này bí mật khó giữ nếu nhiều người biết. . . . . ."
"Trẫm làm việc sao có thể để cho người khác xen vào?"
"Thực ra nô tài cho rằng Hoàng Thượng giữ Mạt Nhi cô nương lại, có lẽ là vì cảm thấy mới mẻ nên muốn dạy quy củ cho nàng, nhưng từ khi nàng vào ở trong tẩm cung, vẫn luôn làm việc theo khuôn phép cũ, Hoàng Thượng còn giữ người làm gì chứ? Hiện tại cũng đã qua nửa tháng rồi! Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu mấy ngày nay liên tiếp gửi thư tới truy hỏi lão nô, còn lầm tưởng nàng là người trong lòng của Hoàng Thượng đấy!Hoàng Thượng bảo lão nô phải làm sao giải thích cho Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu đây?"
"Người trong lòng gì chứ? Thái Thượng Hoàng và Thái hậu muốn ôm tôn tử đến nỗi muốn điên rồi! Hơn nữa, bọn họ có thể biết được chuyện này còn không phải là do ngươi đi nói huyên thuyên!" Hiên Viên Sơ tâm tình không tốt nhìn lão nhân đang khom lưng.
"Nô tài không dám. Là Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu trước khi đi xa dặn dò nô tài nhất định phải gửi thư thông báo mọi chuyện của Hoàng Thượng, đặc biệt là chuyện có liên quan tới nữ nhân, nô tài dĩ nhiên chỉ có cung kính không bằng tuân mệnh. . . . . ."
"Được rồi! Được rồi! Trẫm tự có chừng mực." Hiên Viên Sơ mím môi, một bụng phiền não.
Phúc Toàn nói không sai, hắn chính là cảm thấy có phần mới mẻ cho nên mới cứng rắn đem Lý Mạt Nhi cột vào bên người. Vốn tưởng rằng có nàng làm bạn cuộc sống sẽ thoải mái và mới mẻ hơn, không ngờ từ lúc nàng bắt đầu vào đây ở, cách nói chuyện đối đáp của nàng có tiến có lùi hoàn toàn khác hẳn giống như hai người vậy, thái độ đối với hắn kính cẩn cùng một dạng như những tên nô tài khác ở trong cung, như vậy thử hỏi còn có gì vui thú nữa chứ?
Đã như thế, vậy không bằng liền. . . . . .
"Vương đại ca! Cao hơn một chút nữa. . . . . ."
"Như vậy được chưa?"
"Cao hơn một chút! Trời ơi! Đã nói là còn thiếu chút nữa. . . . . ."
"Tuy nói Mạt Nhi cô nương tuổi còn quá nhỏ, nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân. . . . . ." Phúc tổng quản nói được nửa câu cũng không dám nói tiếp.
Lúc này sắc mặt Hoàng Thượng đúng là còn đen hơn cả đáy nồi ở Ngự Thiện Phòng nữa!
Hiên Viên Sơ khó có thể tin nổi nhìn chằm chằm vào nụ cười trên khuôn mặt đỏ ửng kia.
Nàng cả ngày bày ra bộ mặt đầu gỗ cho Hoàng Đế này nhìn, bây giờ thì lại cười đến vui vẻ với một tên thị vệ như vậy? Hơn nữa, nàng còn để cho hắn ôm nàng?
Bình thường không có phép tắc thì cũng thôi đi, chẳng lẽ cha mẹ nàng không nói cho nàng biết, tình cảnh như vậy để cho người ta nhìn thấy, nàng không lấy cái tên thị vệ kia cũng không được.
"Hái được rồi! Hái được rồi!" Lý Mạt Nhi cực kỳ vui vẻ, tiếng hoan hô tràn ngập khắp nơi, hồn nhiên không biết được vị Hoàng Đế trốn ở dưới gốc cây nào đấy nghe xong cảm thấy chói tai tới mức nào.
Hiên Viên Sơ không chớp mắt nhìn chằm chằm tên thị vệ đang từ từ buông Lý Mạt Nhi xuống, tốc độ chậm rãi như vậy khiến cho ấn đường của hắn lập tức nhíu chặt lại lặng lẽ đánh xuống một cái kết.
Mặc dù khoảng cách hơi xa, nhưng mà hắn vẫn có thể nhìn thấy tên thị vệ kia cười đến mức ngớ ngẩn giống như người ngốc.
Nha đầu xấu xí này cũng có người để mắt sao?
Hiên Viên Sơ nín thở trầm ngâm nhìn chằm chằm bóng người mặc y phục màu hồng nhạt xen kẽ xanh biếc ở dưới cây lê, trong tay người đó đang cầm một quả lê, hưng phấn nhảy lên ở dưới tàng cây.
Ở sau lưng hắn, giọng nói của Phúc tổng quản lại vang lên: "Hoàng Thượng, cái này khó trách ta thường nghe người ta nói rằng, Mạt Nhi cô nương nhìn lâu thật ra thì cũng rất đáng yêu, xem ra tên thị vệ này. . . . . ."
Rắc! Một bàn tay vươn ra khỏi long bào trong nháy mắt nắm rơi một miếng vỏ cây, trực tiếp đem những lời còn chưa nói hết của Phúc tổng quản tất cả