XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Xem Như Anh Lơi Hại, Đồ Xấu Xa

Xem Như Anh Lơi Hại, Đồ Xấu Xa

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341234

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1234 lượt.

không hiếu, tưởng là người nhỏ tuổi phải ở lại với ông bà.
Sắc mặt Lương Tử không còn do dự, mà là giằng co. Cuối cùng nhìn Duyên Duyên không nói gì. Thằng bé quyết định, “Bố, con là anh trai vẫn hơn”.
“Ngoan”, Vi Đào vò đầu con trai, “Vậy sau này không được bắt nạt em gái”.
Lương Tử gật mạnh đầu, “Con hứa”.
Duyên Duyên cười, nhón chân, hôn chụt lên má bố một cái, phát ra tiêng kêu rất to.
Sau đó quay sang, cũng hôn anh trai một cái, “Anh ơi, giỏi”. Lương Tử cười.
Cố Tịch đứng sau lưng họ, ngớ người.
Tại sao cô lại có cảm giác rợn người, vì cô thấy con gái mỉm cười với mình, hai mắt híp lại.






Phần kết
Cố Tịch xoa đầu Lương Tử, đắp lại chăn, rổi nhìn Duyên Duyên, con gái cũng đang ngủ ngon lành. Lúc nãy mới kể chuyện cho hai đứa, làm chúng không muốn ngủ trưa nữa. Hai đứa này càng lúc càng thích nghe cô kể chuyện, khiến cho kho truyện của cô đã sắp cạn kiệt. Hơn nữa, lúc cô chọn truyện còn phải chú ý không được kể quá phức tạp, quá “già”. Bởi vậy, gần đây điều khiến cô khá đau đầu là lên mạng tìm những câu chuyện phù hợp để kể các con nghe.
Vả lại hai đứa này thích nhất là hỏi, mà lại thường xuyên hỏi những câu cô không trả lời được. Lần nào cô cũng mỉm cười kiên nhẫn giải thích, khi gặp những điều không biết, đành thành thực nói với chúng rằng mình không rõ, đợi bố về thì hỏi bố. Sau đó, khi Vi Đào tan sở về nhà, cô sẽ nói anh biết, nếu anh rõ sẽ giải thích, nếu ngay cả anh cũng không biết thì lên mạng tìm. Thế là bọn chúng cứ tưởng điều mẹ không biết thì bố chắc chắn sẽ biết, bố cái gì cũng làm được, y hệt siêu nhân vậy.
Cố Tịch dịu dàng hôn lên trán hai đứa, rồi mỉm cười ra khỏi phòng.
Hai đứa trẻ hơn ba tuổi, hằng ngày đều đến trường mẫu giáo, cuối tuần mới ở nhà.
Cố Tịch nói phải rèn luyện cho con động não. Khi suy nghĩ, cô thường đặt mình vào vị trí của anh, nếu là anh, phải làm thế nào cho phải? Làm thế nào để đạt được hiệu quả trong quản lý, lại có thể khiến cấp dưới tâm phục khẩu phục?
Sau khi bọn trẻ ra đời, Cố Tịch hy vọng có thể giúp Vi Đào giải tỏa lo âu, nên rời khỏi trung tâm tiêu thụ. Dù sao anh đã là tổng giám đốc của Lương Thịnh, cô còn ở lại thì rất dễ bị đồn thổi.
Cố Tịch lấy quần áo bẩn của bọn trẻ từ thùng giặt ra, bắt đầu vò tay. Về mặt chăm sóc trẻ con, cô luôn cố gắng học làm một bà mẹ mẫu mực. Từ lúc lọt lòng tới khi đầy hai tuổi, bọn trẻ đều do mẹ cô tới chăm nom. Giờ bọn trẻ lớn hơn, cuối cùng cô đã có thể độc lập chăm sóc chúng.
Để gần gũi hơn với con, Cố Tịch chưa từng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để thân mật với bọn trẻ. Cô luôn cho rằng, con cái và bố mẹ là thân thiết gần gũi nhất, mọi sự giáo dục đều không quan trọng bằng việc giáo dục đầu tiên của gia đình.
Nên vì con cái, thậm chí cô còn học nấu ăn, làm việc nhà. Vi Đào mỗi cuối tuần chỉ cần không đi đâu thì nhất định sẽ đích thân xuống bếp, giảm nhẹ gánh nặng cho cô.
Khi bọn trẻ bập bẹ học nói, đều là cô nhẫn nại chỉ dạy chúng. Tiếng cười và tiếng hát của cô thường văng vẳng trong phòng suốt buổi tối. Vi Đào dù bận mấy cũng cố gắng kết thúc công việc trong tám tiếng đồng hồ, chỉ cần về tới nhà là nhất định sẽ tham gia hoạt động gần gũi với con trẻ. Vì vậy, giữa bọn trẻ và họ không có bất kỳ sự xa lạ hay khoảng cách nào.
Cố Tịch chưa từng dối các con, nếu cô không làm được thì nhất định sẽ nói thật nguyên nhân không làm. Hơn nữa, cô cũng chưa từng bực bội vì bọn trẻ cứ hỏi mãi. Vi Đào ban đầu thỉnh thoảng vẫn sa sầm mặt, giả vờ hung dữ để dọa chúng. Cố Tịch nói với anh, “Con trẻ rất hiểu biết, chỉ cần anh chịu nói chuyện có lý với chúng thôi”. Cô luôn cho rằng không nên đả kích bọn trẻ, cũng không thể tỏ ra bực bội. Trong tâm hồn bé bỏng của chúng, bố mẹ chính là tất cả, chúng cảm thấy tò mò, mới lạ với mọi thứ xung quanh nên mới hỏi đủ thứ chuyện như vậy. Bố mẹ đương nhiên có trách nhiệm giải đáp, đồng thời dạy chúng phải trái đúng sai. Nếu bọn trẻ nói những lời thật lòng với bố mẹ, mà bố mẹ lại tỏ ra bực bội, hoặc trả lời qua loa, thì lần sau chúng sẽ không nói cho bố mẹ nghe những bí mật trong lòng nữa.
Nên hai đứa bé tuy già dặn sớm hơn tuổi, thỉnh thoảng cũng xấu bụng, nhưng đều rất bám Cố Tịch. Hơn nữa chúng rất thích bộc lộ rõ bản thân trước mặt cô. Mỗi lúc như vậy, Cố Tịch đều khen ngợi chân thành. Trong lòng cô, hai đứa còn rất nhỏ, rất nhiều việc chưa biết, nhưng trái tim chúng là trong trẻo và chân thành, chúng dùng ánh mắt phản ánh thế giới này, nên đừng viện cớ chúng còn nhỏ mà lấp liếm cho qua.
Vi Đào dưới ảnh hưởng của Cố Tịch cũng học được cách trò chuyện với bọn trẻ. Anh ngày càng gần gũi hơn với chúng, nên thường xuyên nhìn thấy những gì bọn trẻ bộc lộ, giúp Cố Tịch dạy dỗ chúng.
Thực ra chăm sóc con cái là chuyện rất vất vả, đặc biệt là khi chúng ốm, cảm giác khó chịu khiến chúng cứ la khóc mãi. Nhưng dù là lúc đó, Cố Tịch vẫn rất kiên nhẫn, chỉ cần nghĩ rằng con trẻ đang phải chịu đựng, là cô lại thấy xót xa. Nên cô thường dỗ dành, an ủi chúng bằng giọng dịu dàng nhất,