XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Xem Như Anh Lơi Hại, Đồ Xấu Xa

Xem Như Anh Lơi Hại, Đồ Xấu Xa

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341183

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1183 lượt.

làm thì đừng mong gặp đèn xanh suốt đoạn đường, thường xuyên mất tới một tiếng đồng hồ, xe mới tới trạm dừng, rồi từ đó đi bộ vào công ty phải mất mười lăm phút nữa.
Cố Tịch vừa tốt nghiệp đã vào công ty hiện nay, một công ty con tại thành phố W của một doanh nghiệp về đồ uống nổi tiếng toàn quốc. Cô bắt đầu từ việc hành chính kinh doanh[1'>, qua hai năm cố gắng, đã trở thành chuyên viên kế hoạch.
[1'> Hành chính kinh doanh: Người làm công việc này là nhân sự chính thức của công ty, hằng ngày quản lý nhân viên bán hàng, làm công tác hậu cần, hỗ trợ nhân viên bán hàng, đồng thời liên kết với các bộ phận khác trong công ty.
Khi vừa vào công ty, cô vẫn còn quen với cuộc sống sinh viên, thường xuyên không dậy sớm nổi, ngày nào cũng vội vàng bắt xe buýt. Kết quả sau khi xuống xe mới phát hiện ra chỉ còn chưa tới tám phút là phải có mặt ở công ty rồi. Nên lúc đó người đi đường sẽ nhìn thấy một mỹ nữ mặc đồ công sở, xách túi chạy như điên. Cố Tịch thường nghĩ, những ông bà chủ bán hàng trên con đường đó chắc đã quen với việc cô “bay qua” như thế, vì khi cô chạy như điên, vẻ mặt vẫn rất khao khát liếc nhìn cửa hàng bán đồ ăn sáng ven đường, cô chưa ăn gì mà. Khi cô thở hồng hộc vào tới công ty, bấm vào đồng hồ tính điểm chuyên cần, nhìn thấy đồng hồ vừa điểm tám giờ ba mươi phút, mới thở hổn hển lê xác vào văn phòng.
“Không sao chứ?”, Phương Phi lo lắng thò cổ qua vách ngăn nhìn Cố Tịch. Cô nở nụ cười tươi, “Ổn rồi”. Phương Phi cười rồi ngồi xuống, “Tớ thấy cả tối qua mặt cậu cứ đỏ bừng, còn tưởng cậu uống say chứ”. Nhắc đến đỏ mặt là Cố Tịch lại bất giác nhớ đến chuyện xấu hôm qua, gò má nóng lên. Cô lấy trà trong ngăn kéo ra uống, bỏ ít trà hoa hồng vào ly của mình và Phương Phi, sau đó rót nước sôi rồi mới đưa cho Phương Phi.
Phương Phi đưa ly trà lên mũi, hít sâu một hơi, gương mặt mê đắm lim dim mắt, sau đó làm ra vẻ bí ẩn, vẫy tay gọi Cố Tịch nhoài người lại, rồi liếc nhìn các đồng nghiệp khác, mọi người đang mở máy tính.
“Tớ nghe có tin đồn này”, Phương Phi thì thào bên tai Cố Tịch. Cố Tịch nghĩ thầm lần này lại là tin đồn về ai đây? Phương Phi cứ như phóng viên giải trí trong công ty, tin tức lớn nhỏ gì cũng không qua khỏi tai mắt của cô nàng. Nhưng đây cũng có nghĩa là mối quan hệ của Phương Phi rộng hơn Cố Tịch.
“Phó tổng mới tới…”, Phương Phi cố ý ngập ngừng, Cố Tịch vừa nghe bạn nhắc đến người đó là tim thắt lại, trong đầu bất giác xuất hiện một đôi mắt đen nhánh. Phương Phi liếc nhìn các đồng nghiệp khác, giọng càng khẽ hơn, “Anh ấy thực ra… rất có…”, Phương Phi chưa nói xong thì bị giọng nói của Trưởng phòng Tống Huệ Liên ngắt lời.
“Sao còn đờ ra đó? Tiểu Vu, chẳng phải bảo cô thông báo mọi người đi họp sao?” Giọng the thé chói tai của Tống Huệ Liên vang lên, mọi người biết ngay tâm trạng cô ta hôm nay có vẻ không vui. Vu Cầm bị chỉ tên vội vàng rời khỏi chỗ ngồi đến trước mặt Tống Huệ Liên, lúng túng nói, “Tôi… tôi đang chuẩn bị gọi mọi người đây”. Sắc mặt Tống Huệ Liên u ám liếc nhìn Vu Cầm, “Mau đi đi, Tổng giám đốc Mã mở cuộc họp”.
Mọi người vội theo Tống Huệ Liên ra khỏi văn phòng, Cố Tịch kéo Phương Phi, ra hiệu là chuyện lúc nãy mới nói được một nửa. Phương Phi nhăn mày, bà cô kia nổi giận, còn nói gì nữa? Muốn chết hả? Cố Tịch đành để Phương Phi kéo vào phòng họp.
Vừa vào phòng đã thấy Tổng giám đốc Mã và Vi Đào đứng ngay đầu. Cố Tịch vội cụp mắt, không dám nhìn, chỉ sợ Vi Đào thấy mình. Cô kéo Phương Phi đến hàng ghế cuối cùng trong phòng họp, Phương Phi thắc mắc hỏi, “Đứng sau thế này làm sao thấy?”. Cố Tịch cười khan, thì thào, “Tan họp dễ chuồn”. Phương Phi trừng mắt, không nói gì nữa.

Lát sau, Mã Sở Vân bắt đầu nói. Đầu tiên là chính thức giới thiệu với mọi người Phó Tổng giám đốc Vi Đào mới tới, hóa ra Vi Đào là từ tổng bộ phái đến. Mã Sở Vân không nói rõ Vi Đào phụ trách gì ở tổng bộ, chỉ không ngừng khen ngợi anh trẻ tuổi giỏi giang, năng lực xuất chúng, tin rằng anh đến đây chắc chắn sẽ mang đến luồng khí mới cho công ty. Mã Sở Vân dừng lời, Vi Đào chào hỏi mọi người ngắn gọn, sau đó khiêm tốn nói mong mọi người cùng đoàn kết để hoàn thành nhiệm vụ toàn năm của công ty.
Vài nhân viên hôm qua không đi bar, sáng nay lần đầu gặp Vi Đào, thấy anh trẻ như thế đã được bổ làm phó tổng công ty con thì trong lòng không tránh khỏi nghi ngại, nhưng cũng chẳng dám nói. Cố Tịch nghe phía sau có đồng nghiệp bàn luận nhỏ rằng Vi Đào có thế lực nào đó sau lưng, trông anh có vẻ chưa quá ba mươi, có lẽ cũng chưa làm ở tổng công ty được mấy năm mà đã trở thành phó tổng công ty con. Cố Tịch len lén nhìn người đang nói đó, hóa ra là hai chủ quản[3'> của phòng Ngoại giao, tuổi tác ước chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, vào công ty đã trên năm năm, đến nay ngay cả chức trưởng phòng cũng chưa đụng được tới. Họ thấy Vi Đào như vậy, đương nhiên không vui rồi.
[3'> Chủ quản: Tại Trung Quốc, chủ quản là một chức danh, chỉ những người có vai trò quản lý chính trong một nghiệp vụ chuyên môn, một đơn vị, khu vực nào đó.
Cố Tịch nhớ đến lời Phương Phi ban sáng, khe khẽ ké