The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Tác giả: Quan Tựu

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341516

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1516 lượt.

hang kia, anh muốn bao tôi làm bà hai phải không?”
Ánh mắt anh ta nhìn tôi sáng quắc.
Tôi túm lấy anh ta, anh ta lại đứng yên không dịch chuyển. Tôi mất kiên nhẫn chỉ ra cửa thang máy: “Anh vào thang máy, đi xuống, ra cổng rẽ phải đi hai mươi phút sẽ đến một công viên, ở đó có một đám oanh oanh yến yến có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu của anh. Đi cẩn thận, không tiễn!”
Tôi nổi giận đùng đùng đi vào, không ngờ vừa bước vào cửa, tên ôn thần này cũng theo sát phía sau. Lúc tôi sững sờ xoay người lại, anh ta đã đóng cửa “rầm” một cái, thản nhiên xâm nhập vào không gian riêng của tôi.
Má ơi, năm nay con gặp phải vận xui gì vậy, đụng trúng thú dữ rồi.
Tôi rùng mình, sợ hãi lui về phía sau thủ thế phòng ngự: “Anh… anh làm gì vậy?”
Chân tôi bước loạn xạ, kết quả là vấp phải đôi giầy thể thao dưới đất khiến tôi mất thăng bằng ngã ngửa về phía sau.
“Á!” Tôi hét thảm một tiếng.
Trong tiếng hô “cẩn thận” của Khang Tử Huyền, đầu tôi nặng nề tiếp đất. Tôi đau đến mức chỉ có thể nằm đấy hít không khí mà không thở ra được.
Chưa đầy vài giây, thế giới của tôi chỉ còn lại màu đen, trăng sao, đau đớn, cùng với cảm giác thất bại về một năm đầy xui xẻo.
Khang Tử Huyền bước một bước dài, ngồi xuống nhíu chặt mày nói: “Sao rồi? Ngoài đầu ra, còn có chỗ nào bị thương không?”
Tôi đau đến mức ngay cả sức lực để hậm hực cũng không có. Đợi đến lúc tìm lại được ba hồn bảy vía, tôi nức nở: “Đầu, đầu tôi…”
Tôi đau đến mức nước mắt rơi lã chã, cả người co quắp một lúc lâu không nhúc nhích. Khi mở mắt ra nhìn thấy “thủ phạm” đang giả bộ ân cần bên cạnh, tôi tức giận chụp lấy tay anh ta kêu lên: “Anh cút ra ngoài cho tôi, tất cả là do anh làm hại. Đi ra ngoài, anh đừng ở đây giả mèo khóc chuột nữa. Ôi, tôi muốn chết quá!”






Cá chép vượt vũ môn
Ăn xong cháo của mình đến khi trong bát không còn lại gì, tôi vẫn cảm thấy chưa no. Hai ngày nay tôi chưa ăn cơm, dạ dày trống rỗng đến thảm thương khiến cả người lờ đờ.
Sau khi thấy tôi cầm cái bát không mà mắt lại nhìn sang thịt bò, thịt băm, rau dưa trong bát của anh ta, Khang Tử Huyền lên tiếng: “Đừng nhìn nữa, mấy thứ này cô không tiêu hóa được đâu!”
Mấy lời anh ta nói đều là sự thật nhưng tôi vẫn muốn làm trái ý anh ta. Tôi hất đầu đầy kiêu ngạo, dối lòng nói: “Mấy món của anh nhìn qua chẳng ngon lành gì cả!”
“Phải, kẻ không ăn được nho thì nói nho vẫn còn xanh.”
“Cô mới làm ở Mỵ Sắc được hai tuần.”
Tôi giật mình, gã đàn ông này thật không thể coi thường. Anh ta đã hỏi thăm về tôi ở Mỵ Sắc, tôi càng nói càng bị hớ, nhất định là không lừa được anh ta. Đúng là tôi bị sốt nên hồ đồ rồi, sao lại lằng nhằng với anh ta nhiều như vậy làm gì.
Tôi phất phất tay, mất hết kiên nhẫn nói: “Anh muốn điều tra hộ khẩu thì tìm người khác đi, tôi ghét nhất là bị tra hỏi. Ăn xong thì mau đi đi, tôi muốn ngủ! Nhớ đóng cửa vào!”
Tôi lười biếng ưỡn người, kết quả là thấy hơi choáng váng.
Khang Tử Huyền ngồi bất động: “Không được, cô còn phải đến bệnh viện!”
“Không đi đâu, tôi ghét tiêm!”
Khang Tử Huyền mím môi không nói gì.
“Reng… reng… reng…” Điện thoại kêu lớn. Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới tám giờ, mẹ với dượng ở Mỹ sao lại “thăm hỏi” sớm vậy, tôi cảm động chết mất.
Nhưng hóa ra là Phi Ca gọi về từ Osaka.
Tôi vừa cầm điện thoại nhẹ nhàng “alô” một tiếng, tiếng thét chói tai có thể so sánh với ba trăm con vịt ở đầu bên kia giống như ba trăm tấn thuốc nổ đẩy ngã tôi xuống sô pha.
“A… a… a… Lượng Lượng, Lượng Lượng, Lượng Lượng… bọn mình thắng rồi! Trời cao ơi, A Phi con cuối cùng cũng không phải “sao chổi” của trận đấu nữa rồi!”
“Phi Ca, chúc…” Tôi hiểu được niềm hạnh phúc của Phi Ca lúc này, vừa định chúc mừng thì cô nàng đã chìm vào thế giới của riêng mình, không cho tôi một cơ hội chen lời.
“Lượng Lượng… mẹ nó chứ, bây giờ cậu đừng nói xen vào, gọi điện thoại quốc tế đắt lắm đấy! Không thể để Nhật Bản bé nhỏ này kiếm tiền của chúng ta được, nếu không mình sẽ đau lòng không ngủ được mất! Lượng Lượng, bọn mình đừng nói nhảm nữa được không? Nói nhảm nhiều thì tốn nhiều tiền điện thoại. Lượng Lượng cậu nói xem có đúng không?”
Tôi nghẹn lại không nói được gì, từ đầu tới cuối mới hé môi được ba chữ thôi mà, tôi nói nhảm lúc nào? Kẻ nói nhảm không phải là cậu thì là ai?
Cuộc đời này có một người chị em ngốc cực đại thế này khiến tôi rất đau đầu.
Chất lượng truyền âm thanh của điện thoại đúng là rất ghê gớm, đầu bên kia truyền đến tiếng rống vang khắp biển Đông của một con lừa ngốc nghếch làm tôi xấu hổ muốn chết, còn Khang Tử Huyền đang thích thú mỉm cười.
Tôi quyết định vào trong phòng nói chuyện.
“Phi Ca, cậu đợi mình một chút, mình vào phòng…”
“Lượng Lượng, mẹ kiếp, cậu không hiểu tiếng Trung à? Vậy mình nói tiếng Anh. Listen, listen to me! “No” ngắt lời, ngắt lời không “happy”! Được rồi mình chỉ biết nói câu này thôi, còn lại mình chuyển sang nói tiếng Trung vậy. Lượng Lượng bọn mình thắng rồi, quán quân. Đấy là một chặng đường đầy ly kỳ, kinh thiên động đ