
Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
Tác giả: Quan Tựu
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341483
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1483 lượt.
ng đột nhiên lý trí nhắc nhở tôi rằng: Bây giờ tôi không thể cãi nhau với gã đàn ông tự cho mình hào hoa này được, anh ta mà trở mặt thì Đông Tử nguy mất. Tôi không thể để Đông Tử gặp chuyện không may được.
Còn nhớ lúc trước lão Đàm dẫn Đông Tử đang cười ngượng nghịu tới trước mặt tôi, tôi vừa nhìn thấy một cậu trai lớn mang dáng vẻ của “cô con dâu nhỏ” kia là lập tức thấy vui vẻ. Tôi đặt tay lên vai cậu ta hùng dũng nói: “Yên tâm đi, sau này chị sẽ che chở cho cậu!”
Tôi vẫn luôn ghi nhớ lời hứa này.
Trước đó rất lâu có một người đàn ông lớn tuổi từng hiền lành nhìn tôi, nhẹ nhàng dạy dỗ: “Lượng Lượng, làm người thì một lời hứa đáng giá ngàn vàng, thà để người khác phụ mình chứ mình không thể phụ người khác được!”
Tôi đau đớn nghiến răng, tay nắm chặt điện thoại, hít một hơi thật sâu, nuốt mấy lời khó nghe xuống, sau đó bình tĩnh đến kinh ngạc nói: “Anh yên tâm, tôi hiểu rõ đạo lý “đũa mốc đừng chòi mâm son”. Như vậy đi, coi như anh thông cảm cho thân phận đáng thương của tôi, hỏi giúp tôi xem Đặng Lũng đang ở đâu, sau này tôi tuyệt đối sẽ không đến làm phiền anh nữa.”
Khang Tử Huyền im lặng vài giây rồi nói: “Đợi tôi mấy phút!”
Sau đó anh ta gác máy.
Oán hận lườm dãy số trong điện thoại, tôi nhổ một cái rồi buồn chán nhìn lướt một lượt khu trung tâm mua sắm ánh đèn rực sáng như ban ngày, tầm mắt dừng lại cách cánh cửa Bán Đảo Cá Mập không xa.
Phó Thần đang đứng như khúc gỗ, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía tôi. Duy Nhất lấy tay kéo anh ta, anh ta miễn cưỡng rời mắt khỏi tôi, nét mặt không tỏ thái độ gì.
Nhìn hai người một trước một sau kia, tôi khẽ cười lạnh. Có vẻ như anh ta đã tìm thấy tình yêu đích thực của mình, bởi lúc trước mỗi khi chúng tôi giận dỗi, anh ta thích nắm tay tôi đi trước, đôi lúc lại quay đầu dạy dỗ tôi một trận để thể hiện rằng anh ta mạnh mẽ và chiếm ưu thế, không thể để tôi giở trò xấu được.
Nhìn Duy Nhất phía đằng xa kia, tay nắm bàn tay đã từng hà hơi, che chở bàn tay lạnh như băng của tôi trong mùa đông lạnh giá, trái tim bé nhỏ của tôi như muốn vỡ vụn.
Thì ra tôi chỉ bất cẩn một chút, anh ta đã nắm tay người khác mất rồi.
Quảng trường rộng lớn, người người từng đôi từng cặp đi lại như mắc cửi, lòng tôi bỗng thấy chua xót.
Chưa đến nửa phút sau, điện thoại trong tay tôi lại vang lên. Là Khang Tử Huyền.
Anh ta hỏi thẳng: “Cô đang ở đâu?”
Tôi ngẩn người hỏi lại: “Đặng Lũng đang ở đâu?”
“Chỗ cậu ta đang ở cô không vào được. Vì thế nói cho tôi biết, cô đang ở đâu?”
“Tôi ở đâu không quan trọng, rốt cục là anh ta đang ở cái chỗ quái quỷ nào vậy?”
“Đồ ngốc, là một câu lạc bộ tư, không phải hội viên thì không vào được. Vì thế cô đang ở đâu?”
“Để làm gì?”
“Phương Lượng Lượng, cô không muốn để tôi dẫn đi thì bây giờ cô cúp máy được rồi đấy!”
Anh ta hơi tức giận, tôi giật mình, biết điều nhẹ giọng nói: “Quảng trường Đông Bách.”
Gió đêm lạnh buốt, tôi ăn mặc phong phanh, ngực lại lộ ra ngoài quá nửa. Một trận gió thổi tới làm lỗ chân lông toàn thân dựng lên, tôi hắt xì một cái. Không kiềm chế được bản thân nữa, tôi tỏ ra hung dữ: “Anh đừng có mà cho tôi leo cây, nếu không tôi có thành ma cũng không tha cho anh đâu!”
“Mười lăm phút!” Anh ta cúp máy.
Việc kế tiếp phải làm chính là chờ đợi. Trong lúc đó, tôi vẫn liên tục gọi điện cho Đông Tử, hy vọng cậu ta bật điện thoại nhưng tôi lại luôn nghe thấy một giọng nữ rất dịu dàng: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Tôi thở dài nhìn bầu trời đêm u ám thì đột nhiên một chiếc xe dừng két lại bên cạnh. Quay đầu lại nhìn, tôi thấy Phó Thần ngồi trong xe lạnh lùng nhìn tôi, Duy Nhất ngồi ở ghế phụ, mặt nhăn nhó đến nỗi có cách xa mấy mét cũng ngửi thấy “mùi” khó chịu. Lúc nhỏ, tôi sống nhờ nhà nó ba năm, xem như nếm đủ mùi vị ăn nhờ ở đậu. Cậu hay đi công tác xa nên tôi phải nghe không ít lời đanh đá chua ngoa của bà mợ. Duy Nhất giống mẹ ở điểm không chịu được cảnh người khác xuất sắc hơn mình. Cũng như cái tên, nó chỉ muốn là một người giỏi giang duy nhất.
Tính cách như vậy nên nó đối với tôi như nước với lửa. Ba năm đó, tôi chịu đủ mọi đau khổ của hai mẹ con nhà đó, nhưng lại chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, rồi tìm chỗ khác để trút giận.
Quãng thời gian ba năm đó, chứng kiến sự lệch lạc và bê bối thời thiếu nữ của tôi. Khi tất cả mọi người đều cho rằng tôi đã hết thuốc chữa, có một đôi mắt hiền lành mỉm cười nhìn theo tôi nói: “Cát bụi có thể che mắt người, Lượng Lượng, phủi hết lớp bụi trên người em đi, chứng minh cho mọi người biết em là một thỏi vàng!”
Ánh mắt tin tưởng đó là sự cứu rỗi đối với tôi.
Đến lúc trưởng thành, tôi cứ nghĩ rằng Phó Thần có thể tin tưởng được, anh sẽ cứu rỗi cuộc đời tôi, nhưng không ngờ thứ anh ta cho tôi lại chỉ là sự thất vọng.
Phó Thần nhìn tôi chằm chằm, vẫn nói chuyện lịch sự chẳng khác gì một người bạn qua đường như mọi khi: “Em đi đâu? Có cần anh đưa đi một đoạn không?”
Tôi hờ hững nhìn hai người nói: “Không cần đâu!”
Phó Thần im lặng, lúc này Duy Nhất cười khanh khách n