
Tác giả: Quan Tựu
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341513
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1513 lượt.
ta cũng nhíu mày quay lại gọi tôi: “Phương Lượng Lượng!”
Tôi “hả” một tiếng.
Vẻ mặt lo lắng, cậu ta do dự một lúc lâu, cuối cùng hỏi: “Sao lại có thể có một cảnh sát nằm vùng ngu ngốc như chị nhỉ?”
Nghe câu hỏi như vậy, tôi trợn mắt há miệng không nói nên lời.
“Vì vậy sau này cô ấy sẽ không làm cảnh sát nằm vùng nữa.” Phía sau Giang Ly vang lên giọng nói trầm ấm, Khang Tử Huyền nhìn tôi cười khiêu khích.
Tôi tỏ ra tức giận. Anh ấy bước vào, nghiêm túc nói: “Cảnh sát Phương, vì hoà bình thế giới, sau này xin em đừng làm điệp viên nữa được không? Em đúng là cảnh sát tồi nhất mà anh từng gặp!”
Tôi tức giận, tôi kích động, tôi muốn khóc, thế là cắn răng căm giận nói: “Được!”
Khang Tử Huyền nở nụ cười hài lòng. Nhìn thấy trên tay anh đúng là hai túi hoa quả lớn đủ để ăn tám đến mười ngày, tôi kinh ngạc hỏi: “Anh đi mua thật à?”
Giờ đến phiên anh lườm tôi: “Đề phòng nhỡ lần sau em lại muốn đuổi anh đi.”
Ngoài cửa sổ ánh trăng dịu dàng như nước, tiếng nước róc rách như tiếng hát ca, hoa tươi bên cửa sổ nở rất đẹp. Có lẽ lại là một đêm đầy mộng ảo tuyệt vời nữa.
Xin chào các cô gái
Khi càng ngày càng dần rời xa tuổi thanh xuân, tôi lại muốn viết một vài câu chuyện về tuổi trẻ, cho dù tình tiết những câu chuyện ấy không hề liên quan đến cuộc sống của tôi. Nhưng khi chìm đắm vào việc viết nên câu chuyện của người khác, tôi giống như được quay về quá khứ, cảm nhận được những thứ mới mẻ vẫn chưa rời xa mình, vì thế cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Nhiều năm sau đó, cuối cùng tôi cũng trải nghiệm được niềm vui nho nhỏ khi làm nhà văn.
Lúc còn trẻ cũng có rất nhiều ý tưởng vớ vẩn, như: muốn học Micheal Jackson[1'> ném ô đi rồi nhảy múa trong mưa, muốn đứng trên núi Minh Sa nhìn Đôn Hoàng[2'> lúc mặt trời lặn, muốn một chàng trai sẽ mỉm cười nhìn tôi… chớp nhoáng qua cửa sổ. Nhiều năm qua đi, những ý tưởng vớ vẩn đó vẫn chỉ là những ý tưởng, chưa bao giờ thành sự thật. Tuổi trẻ của tôi bình dị nhưng vẫn rất hạnh phúc!
[1'> Ca sĩ, nhạc sĩ, ngôi sao giải trí nổi tiếng của Hoa Kỳ, được mệnh danh là Ông hoàng nhạc Pop.
Tuổi trẻ của tôi đã đi qua nhưng tôi vẫn hy vọng được tiếp tục viết về nó. Chúng ta đều là những nữ chính trong câu chuyện của chính mình, rồi một ngày nào đó, hạnh phúc sẽ đến gõ cửa.
Xin chào những cô gái, mong các bạn sẽ mãi là những bông hoa buổi sớm, đắm mình trong tiết trời tuyệt đẹp và tỏa ngát hương thơm mê người!
Ngoại truyện về Khang ca (Khang Tử Huyền)
“Ken, anh có đang nghe em nói không?”
Tina ngồi đối diện chớp chớp đôi lông mi cong dài khẽ cất tiếng hỏi thăm, tôi mới định thần lại, gật đầu rồi nói: “Anh vẫn đang nghe đây.”
Nói thật lòng, tâm trạng tôi lúc này đang treo ngược cành cây.
Trong tưởng tượng của mình, tôi luôn cho rằng đàn ông và phụ nữ gặp lại nhau sau một năm chia tay, vốn dĩ phải im lặng, trầm mặc nhiều hơn là thân thiện, gần gũi; thế nhưng loại logic này hiển nhiên không hề thích hợp với người con gái California thời thượng, gợi cảm đang ngồi trước mặt tôi. Cô ấy vẫn cứ nóng bỏng như lửa, thành thật, thẳng thắn, muốn nói gì muốn làm gì cũng không bao giờ che giấu. Đây cũng là một trong những đặc điểm mà tôi thích nhất ở cô ấy.
“Ken, anh còn độc thân không?”
Tina, cô gái xinh đẹp như búp bê Barbie đang ngồi trước mặt tôi thẳng thừng hỏi, cô ấy không hề giống với những người phụ nữ cổ điển khác, trước tiên sẽ hỏi bạn rằng: “Gần đây anh sống thế nào?”, những câu mà bản thân muốn hỏi, Tina không bao giờ vòng vo tam quốc, mà chọn phương thức đơn giản trực tiếp nhất theo kiểu Phương Tây.
Tôi nhấp một ngụm rượu vang, mỉm cười rồi gật đầu nói: “Không, anh đã có bạn gái rồi.”
Tina mỉm cười nhún vai, nâng ly rồi nhã nhặn lên tiếng: “Ồ, thật là vui mừng khi cả hai chúng ta đều đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình!”
Tôi mỉm cười, cũng nâng ly lên, cụng ly cùng người con gái mà tôi đã từng yêu thương, vì quá khứ đã trở thành hồi ức giữa chúng tôi, cũng là vì tương lai mà cả hai đều đang mong mỏi.
“À, Ken, bạn gái của anh là người nước nào?”
Ánh mắt Tina tràn đầy hiếu kỳ, đặt dao đĩa trong tay xuống, đưa khuôn mặt trái xoan đến gần chỗ tôi, chớp mắt đầy gợi cảm rồi nói: “Giữa em và cô ấy, ai xinh đẹp hơn?”
Người phụ nữ có đẹp đến mấy, cho dù có là một siêu mẫu đầy sức hút trên sàn catwalk thế giới, vẫn cực kỳ quan tâm đến vấn đề “ai là người xinh đẹp hơn”, cho dù đã chẳng còn yêu nhau nữa nhưng vẫn không muốn thua kém người đến sau.
Tuy rằng tâm lý thích so sánh bẩm sinh của phụ nữ ấy khiến tôi không vui, nhưng tôi vẫn mỉm cười nhắc nhở cô ấy: “Tina, trong cuộc sống của em bây giờ chắc chắn không hề thiếu những lời tán thưởng mà.”
Người phụ nữ đối diện không hề hài lòng với đáp án vừa nhận được, mặt thoáng chút thất vọng, rồi phong tình vạn chủng đưa tay lên nghịch ngợm mấy lọn tóc vàng của mình: “Ồ không, Ken, đối với phụ nữ chúng em mà nói, những lời tán thưởng từ đ