Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Xuân Tình Nhộn Nhạo

Xuân Tình Nhộn Nhạo

Tác giả: Tinh Hồng

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 134627

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/627 lượt.

không biết là may mắn hay bất hạnh nữa! Doãn Doãn chỉ có thể bóp trán mà cười khổ.
“Ối! Chết rồi, Tiểu Húc Húc ơi! Bây giờ mấy giờ rồi?” Doãn Doãn sực nhớ ra mình có hẹn với bam giám khảo phải phỏng vấn vào một giờ chiều.
Doãn Húc thong thả nhìn tới chiếc đồng hồ kim cương trên bàn tay nhỏ bé lười biếng nói: “Mười hai giờ rưỡi, mẹ, con đói bụng rồi.”
Thật ra thì nãy giờ bụng đói kêu vang rột rột rồi, nhưng tại nãy giờ lo đùa với bà mẹ ngốc nên cậu bé chỉ đành gắng gượng.
“Con đói thì tự ăn một mình được không? Mẹ sắp trễ rồi, con cũng biết việc này đối với mẹ quan trọng như thế nào mà.” Dứt lời Doãn Doãn liền vội vàng nhảy xuống giường chuẩn bị.
Vứt mạnh chăn bông văng ra ngoài, Doãn Húc ngồi ở trên giường lớn với vẻ mặt vô cùng mất hứng, môi cậu bé vểnh lên thật cao, đôi gò má đỏ au còn phồng lên, dáng vẻ thoạt nhìn vừa đáng yêu mà cũng có chút tức cười.
Coi như không hề nghe thấy Doãn Doãn còn phải vội thay quần áo mà còn phải chuẩn bị mang theo cả đống tư liệu để đi phỏng vấn.
“Mẹ, con đói bụng quá!” Doãn Húc dùng hết hơi rống lên thật to, lúc này cậu bé lại trở về với bản tính quấy mẹ của một đứa trẻ năm tuổi.
Đang vội bước nhanh đi ra khỏi cửa phòng, dường như Doãn Doãn đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn tới Doãn Húc ngồi ở trên giường.
“Tiểu Húc Húc! Mẹ xin lỗi con, con ráng chịu một lúc thôi, trong túi hình như còn đồ ăn đó. Nếu như không có, vậy con ráng đợi mẹ về nhé, mẹ xong việc về sẽ lén đưa con đi chơi, chịu không?”
“Nhưng bây giờ người ta đói bụng chỉ muốn ăn thôi.”
“Vậy……Nhưng mà mẹ đi bộ cũng phải mất hơn 10 phút đồng hồ đó…..Mẹ sắp bị muộn rồi!”
“Vậy mẹ dẫn con đi ra ngoài thôi, con sẽ tự đi mua.”
“Không được, nếu như bị phát hiện mẹ sẽ chết chắc, Tiểu Húc Húc à, con thông cảm cho mẹ lần này đi, có được hay không? Ngoan nào.”
“Mẹ, con thật sự đói bụng lắm, đói sắp xỉu rồi, đợi đến khi mẹ quay về con chỉ có thể đành nói với mẹ một câu “xin chào tạm biệt hẹn gặp lại sau”.”
Vừa nói xong Doãn Húc nằm thẳng cẳng trên giường, sau đó mắt nhắm lại cũng không thèm nhìn tới Doãn Doãn nữa.
“Tiểu Húc Húc, con……” Doãn Doãn thật không biết phải làm sao, chỉ đành thả chiếc túi xách trong tay xuống trước, chạy như bay tới cạnh giường lớn.
“Con trai, con đừng vậy mà, mẹ…..Được rồi! Con đi ra ngoài cũng đươc, nhưng tuyệt đối không được nói cho người khác biết mẹ là mẹ của con đó! Nếu như bị phát hiện, con phải nói là con không cẩn thận bị lạc, biết chưa? Nhưng mà con yên tâm, mẹ sẽ về sớm đón con.”
Hết cách rồi, học viện Hepburn quy định tất cả học sinh chưa lập gia đình mới có thể nhập học, mặc dù cô chưa kết hôn nhưng lại có một cậu con trai năm tuổi, dù nói thế nào cũng không thể phá lệ cho vô nhập học được.
Mặc kệ ra sao, nhất định cô phải vào được học viện Hepburn, cho nên trước mắt chỉ có thể hy sinh con trai yêu quý của mình, đợi cô trở thành thiết kế sư tạo hình trang phục nổi tiếng rồi, Doãn Húc và cô sẽ có một cuộc sống thoải mái no ấm hơn.
“Thật sao mẹ, mẹ, vậy chúng ta đi.” Mẹ vừa đồng ý cho phép ra ngoài dạo chơi, Doãn Húc lập tức từ trên giường bắn dậy, sau đó thuận tay tóm lấy chiếc áo khoác cùng với túi ba lô đã chuẩn bị sẵn từ trước vọt tới cạnh cửa.
“Con trai, thì ra con đã có âm mưu trước à?” Cả ba lô mà cũng lén chuẩn bị xong luôn rồi! Doãn Doãn thật sự đầu hàng con trai mình.
“Mẹ, dì Hỏa Nhi nói cho con biết, có thể ba con sẽ xuất hiện ở nước Pháp, cho nên con muốn tự mình cứu lấy mình, nếu không, lỡ mẹ thi không đậu thì con cũng sẽ không tìm được ba, vậy chúng ta đến nước Pháp chỉ là công dã tràng rồi.”
“Ai nói ba con có thể ở Pháp? Không thể nào! Mẹ và ba con gặp nhau ở Nhật mà!”
Tin tức của con nhóc Hỏa Nhi ba dây chằng đó cung cấp cũng có thể tin tưởng à! Doãn Doãn cau mày nghĩ ngợi.
“Dì Hỏa Nhi nói dì từng nhìn thấy ba ở trong một quyển tạp chí, cho nên dì bảo con bằng bất cứ giá nào cũng phải đến Pháp ngàn dặm tìm cha.”
Doãn Doãn lúc này như bừng tình khỏi cơn mê. Cô nhìn Doãn Húc thản nhiên cười nói: “Nếu thực sự có chuyện này, vậy thì tại sao trước đó mẹ không nghe dì Hỏa Nhi nhắc tới? Quyển tạp chí kia đâu?”
“Con không có mang theo!”
“Cái gì? Con không mang theo, vậy hai mẹ con ta làm sao tìm được người chứ!” Doãn Doãn cất cao giọng quát lên.
“Mẹ, mẹ đúng là ngốc mà! Bộ con không biết dùng đầu óc để nhớ à!” Thiệt là! Mình đường đường là một siêu cấp thiên tài nhi đồng sao lại có một người mẹ như thế đây, aizzz?
“Ồh, phải ha, mẹ quên trí nhớ của con cực kỳ tốt, kể cả suy nghĩ cũng đạt tới trình độ cao siêu!” Cô cũng không ngờ mình có thể sinh ra một đứa con trai có chỉ số IQ vượt quá mức bình thường như thế, đây có lẽ đều nhờ cái “người khởi xướng” kia ban tặng.
“Mẹ, nhanh lên, mẹ sắp trễ giờ rồi kìa!”
Căn bản là đã trễ rồi. Nhưng cậu bé không muốn mẹ mình lại khóc bù lu bù loa khiến cậu bé phải lãng phí thời gian để an ủi mẹ mình, hại cậu bé bị chậm trễ thêm mớ thời gian để tìm cha ruột nữa.
“Thật ư? Tiêu rồi, tiêu rồi, chúng ta đi mau, con tự đi nha, còn mẹ bắ


Snack's 1967