
Tác giả: Tinh Hồng
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 134642
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/642 lượt.
>Doãn Húc gọi Chức Hạo đã chạy tới cửa.
“Con đợi ở đây, ba đi tìm mẹ con.”
“Ba ơi, con đi theo ba, nếu không ba sẽ không biết ba người bọn họ đang trốn ở đâu.” Quỷ kế của Doãn Húc được thực hiện, lập tức chạy theo Chức Hạo, sau có nở một nụ cười không để cho Chức Hạo cự tuyệt.
“Được rồi, chúng ta đi tìm mẹ con trở về.”
Người phụ nữ ngu ngốc kia chắc sẽ không thật sự tìm đến cái chết chứ? Chức Hạo nghĩ đến khả năng sẽ mất cô, không biết vì sao trong lòng bắt đầu ẩn dâng lên cảm giác đau đớn.
Anh không muốn mất cô, anh không muốn!
“Mnh thật sự rt ngc, ngc đến nỗi con trai cũng khng cần mnh nữa, mnh cha chết m coi mnh nh đã chết sao?” C lẽ trn đời ny khng c ngời no ngu ngc nh mnh, Doãn Doãn vừa lau nc mt vừa gọt tri cy.
Bởi v từ khi từ hn lễ trở v cho đến giờ, c cha h đợc ăn miếng đồ ăn no vo bụng, Hỏa Nhi v Doll sợ c đi bụng cho nn chuẩn bị to cho c ăn.
Doãn Doãn mun ngủ một gic cảm gic mọi chuyện sẽ qua đi, coi nh một cơn c mộng, nhng c nm mãi trn giờng, lại nh ti hm nay l đm tn hn của Chức Hạo v Amber, ngực c lại đau nhi.
Ngời đn ng cô yêu sâu đậm đêm nay sẽ cùng một người đàn bà khác làm chuyện này nọ (*tế nhị, tế nhị*), con trai cô sinh ra thì không cần cô, cô cực kì đau khổ.
“Em không muốn sống, em thật sự không muốn sống, Chức Hạo, anh có biết không? Thực sự em rất thích anh, không phải em cố ý lén có con của anh, em……Em không phải là người tùy tiện, anh có tin em không? Lần đầu khi nhìn thấy anh em đã yêu anh, cho nên em nguyện ý vì anh chưa kết hôn mà sinh con, em nguyện vì anh buông tha tất cả mọi thứ. Doãn Húc rất giống anh, nhưng lúc đó em không biết anh ở đâu, khi nhìn con, em sẽ lại nhớ đến anh…..”
Tay cầm dao gọt trái cây của Doãn Doan rủn rẩy, nước mắt không ngừng rơi trên mu bàn tay.
“Chức Hạo, nhất định anh không biết, không phải em muốn nhất định làm vợ anh, nhưng em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, người một nhà chúng ta ăn sáng trong vườn hoa xinh đẹp, buổi tối thì cùng nhau ăn tối lãng mạn dưới trời đầy sao. Điều em khát vọng là sinh hoạt gia đình cùng anh, không phải thật sự muốn cái danh phận Công Tước phu nhân, anh biết không? Chỉ là, danh hiệu Công Tước phu nhân nếu không phải của em, thì làm sao em có thể đường đường chính chính ở cùng anh? Vì sao anh không hiểu, không hiểu em không cần cái danh hiệu kia……Híc!”
Doãn Doãn quá chú tâm nói một mình, không nghĩ tới bị dao trái cây đâm một nhát, nhất thời máu tươi trào ra.
“Mẹ, mẹ không được chết…..” Tiếng Doãn Húc đột nhiên truyền tới.
“Là Doãn Húc……Tiếng của Doãn Húc…..Làm sao có thể?” Doãn Doãn còn tưởng rằng mình nghe lầm, là do cô quá nhớ hai cha con họ!
“Chức Hạo, em thật sự rất yêu hai cha con anh, em không muốn về Đài Loan, em biết một khi em về Đài Loan, ba mẹ em biết em đưa con cho anh, nhất định bức hôn em, em không cần một đám cưới trao đổi lợi ích, như thế sẽ không có hạnh phúc. Chức Hạo, em biết có khả năng em sẽ phải gả cho một người có tiền làm bà chủ, nhưng mà em không cần, em chỉ cần anh…..Vì sao lại không cần em, cũng không yêu em……Em rất muốn chết……”
Tay cầm dao trái cây của Doãn Doãn run lên, mũi dao chạm phải mạch đập trên cổ tay.
“Không được, Doãn Doãn, đưa dao cho anh…….” Máu của Chức Hạo vì một phút Doãn Doãn đưa mũi dao vào mạch máu mà thiếu chút nữa ngừng chảy.
“Chức Hạo……” Doãn Doãn ngây ngốc nhìn Chức Hạo và Doãn Húc chạy vọt vào phòng.
“Doãn Húc……” Cô đang nằm mơ sao?
“Doãn Doãn, đưa dao gọt trái cây cho anh…..” Cặp mắt xanh lam nhìn chằm chằm dao găm trên tay cô.
Doãn Doãn sợ hãi nhìn theo ánh mắt của Chức Hạo, cúi đầu nhìn thấy dao găm trên tay mình.
“Em……”
“Em đang chảy má, đưa dao cho anh, em tuyệt đối đừng suy nghĩ vớ vẩn, Doãn Doãn, anh đến đón em về, anh và Doãn Húc đều cần có em.”
“Anh và Doãn Húc cần em?”
“Doãn Doãn, chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên nhau.” Chức Hạo thâm tình nhìn Doãn Doãn, thật cẩn thận đi về phía trước, muốn đoạt lấy con dao trái cây trên tay
Doãn Doãn, tránh cho cô làm việc ngu ngốc.
“Anh không được lại đây, em……..” Chức Hạo vừa mới nói gì? Anh nói hai cha con anh đều cần cô, có phải không? Cô có nghe lầm không?
“Doãn Doãn, thật xin lỗi, anh không nên hiểu lầm em tấm lòng muốn ở cùng với anh của em, anh nghĩ em là người ham hư vinh, vừa rồi trên đường con trai đã nói cho anh biết, với thế lực gia đình em, không thể là là loại phụ nữ như anh đã tưởng tượng, anh biết anh không nên hiểu lầm em, chúng ta trở về nhà đi.”
Trời ơi, anh không thể mất đi cô, giờ phút này Chức Hạo mới hiểu rõ lòng mình.
“Chức Hạo, không kịp rồi, anh đã cưới Amber, cô ấy đã là vợ anh, mà em……” Doãn Doãn gục đầu xuống, lúc này mới cảm thấy đau đớn truyền đến từ mu bàn tay, cô thống khổ kêu lên một tiếng.
“Doãn Doãn, làm sao vậy? Mau…..Mau đưa dao trên tay cho anh…..” Chức Hạo hạ thấp giọng, dịu dàng nhìn Doãn Doãn, hy vọng cô có thể cảm nhận được anh yêu cô.
Doãn Doãn cảm nhận được nhiệt tình từ đôi mắt màu xanh lam. Vì sao? Chẳng lẽ là cô hoa mắt? Nếu không thì làm sao cô có thể nhìn thấy cặp mắt màu lam dịu dàng đến