
Tác giả: Tào Đình
Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015
Lượt xem: 134979
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/979 lượt.
h đã gãy, máu chảy lênh láng. Mắt nhắm nghiền, không mở ra được.
Một con vật giống như con chó lớn chạy tới chỗ nàng, chun chun mũi hít lấy mùi máu, lè lưỡi liếm.
Mễ Bối... sắp chết tới nơi rồi.
Mễ Bối không hối hận. Nàng đã bắt một chú chim khách nhốt vào, rồi hóa thân làm chim khách, đã nhìn thấy tình yêu chân chính khiến người ta ngưỡng mộ, thật ngọt ngào, cả hơi thở của họ dường như cũng nối tiếp nhịp nhàng... cho dù phải chết... cũng không hề tiếc nuối.
Trong lòng Mễ Bối nở một nụ cười thỏa mãn, hơi thở mỗi lúc một yếu đi.
Con chó nhe răng, định nuốt chú chim khách nhỏ vào bụng, thì chợt có một cậu bé tầm mười tuổi, mặc bộ quần áo cũ kỹ chạy tới, hét lớn đuổi nó chạy đi.
- Chú chim khách thật đáng thương...
Cậu bé bồng chim khách lên tay.
- Ồ, hình như vẫn còn ấm.
Cậu bé ôm lấy chim khách, chạy như bay đến một nhà kho vắng vẻ, lấy thuốc và bông băng, cẩn thận băng bó cho nó. Chim khách nhỏ từ từ mở mắt, cảnh tượng đầu tiên chính là đôi mắt trong sáng thuần khiết trên gương mặt xinh xắn của cậu bé.
Nhờ sự chăm sóc của cậu bé, thật thần kỳ, chim khách sống lại, càng lớn càng khỏe mạnh.
Cậu bé ngày nào cũng đến thăm nó, cho nó ăn những hạt gạo ngon nhất. Những hạt gạo này, ngay cả cậu, bình thường cũng không nỡ ăn, vì nhà cậu rất nghèo.
Vết thương của chim khách đã khỏi hẳn, mỗi ngày đều đập cánh luyện tập, rồi cũng đến một ngày, nó bay cao, cao mãi, vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt cậu bé tốt bụng. Cậu cảm thấy hụt hẫng, ngồi bên cạnh chiếc ổ của chim khách, nhặt lên một sợi lông, nhìn ngắm đến ngẩn người ra.
Đột nhiên, trên không có một chấm đen nhỏ bay tới, chim khách! Nó trở về rồi! Chim khách đậu lên vai cậu bé, dùng chiếc mỏ nhỏ màu vàng của mình ra sức quệt lên má cậu, dường như đang tỏ ý cám ơn.
Tê tê, buồn buồn, cậu bé phá lên cười.
Đột nhiên cậu có cảm giác, đây không phải là một chú chim khách bình thường, mà là một nàng tiên tràn trề tình cảm.
- Chim khách ơi, bạn tên là gì? Tớ tên là Mạc Ngôn Hy! Chúng ta trở thành bạn nhé! Sau này bạn đừng rời xa tớ nhé!
Cậu bé khịt khịt mũi, thật lòng nói.
Chim khách khẽ lắc đầu, chỉ ở lại một lúc rồi vỗ cánh bay lên trời cao, không quay đầu lại nữa.
Không lâu sau, cậu bé vì bị đói, nên đã chết. Để báo đáp ơn cứu mạng, Mễ Bối đã tìm đến kiếp sau của cậu bé, sắp xếp cho cậu vào một gia đình lương thiện.
Mạc Ngôn Hy, cậu phải sống cho thật tốt. Cậu có hạnh phúc không?
Mễ Bối lấy hết dũng khí, ngước mắt nhìn thẳng vào cặp mắt đầy quyến rũ của Mạc Ngôn Hy. Cô muốn nói: Em yêu anh.
Chẳng bao lâu, những ngày hè rực rỡ đã kết thúc. Trong bốn mươi ngày ngắn ngủi, Mạc Ngôn Hy đã mập ra hơn mười cân.
- Đều nhờ công của Mễ Bối cả.
Bà Mạc cười tít mắt nhìn Mễ Bối.
Khai giảng
Tháng Chín. Bầu không khí nóng ẩm bao trùm khắp thành phố. Những con ve muộn vẫn kêu râm ran trên ngọn cây, như đang tiếc nuối mùa hè, tiếng kêu thê lương, trầm đục. Thỉnh thoảng lại có một trận mưa nhỏ, tuy không làm vơi bớt đi cái nóng, nhưng không khí cũng tươi mát thêm phần nào.
Mọi người rất tự nhiên ghép cô và Mạc Ngôn Hy thành một đôi. Mạc Ngôn Hy cũng không nói gì, còn cô thì câm, làm sao giải thích cho được?
Mễ Bối liếc trộm Mạc Ngôn Hy đang say ngủ, điệu bộ lúc ngủ của anh chàng này quả thật rất đáng yêu, hai hàng lông mày thi thoảng lại khẽ cau lại, lông mi vừa cong vừa dài che hết cả mắt, được một lúc lại khẽ động đậy. Cặp môi hồng mà rất có phong cách lúc này khẽ mở ra rồi khép lại.
Mễ Bối đột nhiên nhớ lại mấy hôm trước khi bà Mạc tỏ vẻ bí mật kéo cô vào một góc, dò hỏi hôm ấy cô và Mạc Ngôn Hy có xảy ra chuyện gì không... mặt cô chợt đỏ bừng lên.
- Mễ Bối, con có yêu Hy Hy không?
Bà Mạc hỏi.
Mễ Bối dịu dàng gật đầu.
- Ý mẹ nói là... tình cảm giữa nam và nữ...
Bà Mạc nghĩ Mễ Bối hiểu lầm, bèn gượng gạo hỏi lại lần nữa. Mễ Bối xấu hổ cúi gằm mặt xuống đất. Bà Mạc ôm lấy vai Mễ Bối, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ cảm thấy con trai mẹ yêu con đấy, nếu mẹ bảo hai đứa kết hôn, con có đồng ý không?
Mễ Bối kinh hãi mở tròn đôi mắt đẹp, trong đầu không ngừng hỏi tại sao. Nhà họ Mạc làm chủ một tập đoàn tài chính lớn, Mạc Ngôn Hy lại là con trai duy nhất, sau này nhất định sẽ kế thừa sản nghiệp. Một người ưu tú như vậy, tại sao bà Mạc cần phải vội vã tìm kiếm con dâu? Hơn nữa, cô lại còn là một người tật nguyền nữa.
- Mễ Bối, trong lòng con chắc đang rất băn khoăn phải không? Có rất nhiều chuyện mẹ không nên giấu con. Thực ra, thì năm mười lăm tuổi Hy Hy đã mắc phải một chứng bệnh, khiến nó lúc nào cũng ủ rũ không vui. Trước đây, nó là một đứa trẻ rất nghe lời, học ở trên lớp và học đàn đều rất xuất sắc, nhưng từ sau khi biết mình bị bệnh, nó đã thay đổi hoàn toàn. Trở thành một người không nói đạo lý, thường hay đánh người, tính tình nóng nảy. Người làm mẹ như mẹ đây hiểu rất rõ, con trai mẹ đang ngụy trang, thực ra nó là một chàng trai tốt, rất đơn giản, cũng rất lương thiện. Mễ Bối, mẹ biết nó yêu con, bởi vì chỉ khi có con, m