
Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Tác giả: Trúc Tâm Túy
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341186
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1186 lượt.
ược vấn đề. Chọn người nào hát mẫu? Rõ ràng Lâm Mặc là người thích hợp nhất.
“Không.” Đáng tiếc là Lâm Mặc không hề phối hợp với ông.
Ông hơi bị kích động nên không còn quan tâm đến điều gì nữa, hét lên với Lâm Mặc: “Đây là bài hát của cô, cô có trách nhiệm.”
“Bài hát của tôi?”
“Đúng, chính là bài “Quên lãng”, năm đó tôi viết bài hát này dành riêng cho cô.” Ngô Trí Viễn được tất cả các ca sỹ muốn ông viết lời bài hát cho riêng mình vì một bài hát ông viết đáng giá ngàn vàng.
Bài hát “Quên lãng” này ông vô tình có được ca từ, cảm thấy rất hay nên viết thành một bài dành riêng cho Lâm Mặc. Nhưng ai biết được rằng, mặc dù Lâm Mặc vào phòng thu âm nhưng chỉ tham gia cho vui mà thôi, không hề có ý định ký hợp đồng với Tranh Tinh, hơn nữa cô còn giới thiệu bạn thân, năm đó giành được vị trí thứ hai là Tô Á Nam vào công ty, cô cam tâm tình nguyện là trợ lý của bạn thân. Ngô Trí Viễn không ngờ Tô Á Nam không hề làm ông thất vọng, cô giành được nhiều thành tích rất tốt trong âm nhạc, nhưng ông vẫn cảm thấy tiếc tiếc thầm trong bụng vì Lâm Mặc bỏ phí mất tài năng của mình, giống như một viên ngọc dạ minh châu giấu mình trong cát sỏi giấu đi ánh hào quang của nó, điều này thực sự vô cùng đáng tiếc.
“Quên lãng?” Là bài hát tám năm về trước?”
Một giọng nói trong veo phá tan không khí kỳ lạ trong phòng, mọi người quay lại thấy Tô Á Nam đang đứng ở cửa, cô mặc quần bò, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, trang điểm đơn giản nhưng không hề làm mất đi vẻ quý phái. Nét mặt cô rất lạ giống như đang hồi tưởng đến điều gì đó.
“Hóa ra cô vẫn nhớ. Đúng rồi, khi đó cô và Lâm Mặc cùng hát bài hát đó.” Ngô Trí Viễn bắt đầu nhớ lại, trong phòng này ngoài ông, Tô Á Nam và Lâm Mặc, tất cả mọi người đều mới đến vài năm gần đây đều không hiểu gì về xuất xứ của bài hát đó.
Tô Á Nam cười nhạt bước vào, cầm tai nghe nghe lại phần thu âm của Secret, không hề nhìn ba người bọn họ rồi quay sang nói với Lâm Mặc: “Hay là hát một lần nữa?”
Lần này Lâm Mặc không nói gì, không đồng ý cũng không từ chối, rõ ràng là đang hồi tưởng về quá khứ.
Tô Á Nam là mẫu người hành động, nói là làm, cô không đợi trả lời mà kéo Lâm Mặc vào trong phòng thu, không thấy cô phản ứng gì nên dứt khoát giúp cô đeo tai nghe rồi đứng trong bức tường bằng kính trong suốt ra hiệu cho Ngô Trí Viễn chuẩn bị bắt đầu.
Nhạc du dương vang lên, thời gian như quay về quá khứ, họ về thời điểm tám năm về trước lúc họ bắt đầu những giây phút huy hoàng…
“Gió nhè nhẹ, thổi bay những đám mây lưu lạc
Nước chảy lững lờ, tiễn đưa những chiếc lá không nỡ rời xa
Anh đứng ở nơi xa, ánh mắt mơ hồ, rất xa rất xa
…
Nếu em không thể lãng quên thì sẽ thế nào?”
Tháng chín của tám năm về trước, thời tiết rất mát mẻ. Cuộc thi kết thúc, Tô Á Nam thất vọng trốn trong ký túc khóc thầm, dồn tất cả nước mắt của mười chín năm đã qua, ngược lại, Lâm Mặc rất bình thản. Cô nói không muốn làm nghệ sỹ, không có lưu luyến gì với sân khấu, tham gia cuộc thi chỉ là vì muốn đi cùng Á Nam mà thôi.
Á Nam có chút tức giận, lần đầu tiên nói to với Lâm Mặc: “Cậu còn giả bộ gì nữa? Người đứng đầu là cậu, người lấy được cái hợp đồng đó là cậu, căn cứ vào đâu mà cậu nói muốn nhường là có thể nhường? Vì sao cậu tài năng như thế mà không quan tâm gì đến điều đó? Mình không cần cậu phải bố thí, cho dù Tô Á Nam không được làm ca sỹ cả đời này thì cũng không cần cậu phải bố thí.”
Lâm Mặc viết tên cô ấy vào hợp đồng rồi vứt lên bàn, yên lặng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về Hàng Châu. Cô không giải thích với Á Nam, cũng không an ủi, tự làm mọi việc. Cô luôn luôn như vậy, lặng lẽ giống như một linh hồn không có thực, có thể bị người khác lãng quên bất cứ lúc nào.
Tranh Tinh gọi điện đến, nói với Tô Á Nam lý do sửa tên cô. Cô biết, đó là chủ ý của Lâm Mặc, trong lòng cô ấy không hề có ánh đèn sân khấu, trái tim cô ấy ở đâu không ai có thể biết được.
Tô Á Nam vẫn khóc, khóc vì thấy có lỗi, khóc để mong Lâm Mặc ở lại. Lâm Mặc không thể từ chối nguyện vọng đó, hứa sẽ luôn ở bên cô không rời xa. Cô tin rằng, vì Lâm Mặc là người đã nói là làm, cô ấy hứa như vậy nên chắc chắn sẽ làm được như vậy.
Nhưng hôm nay, sau tám năm, có phải cô ấy đang phản bội lời hứa của mình? Tô Á Nam nghĩ đến điều đó và cảm thấy buồn trong lòng.
Nhạc vẫn tiếp tục vang lên, mọi người đều đắm chìm trong giọng hát mê hồn của Tô Á Nam. Đã đến đoạn Lâm Mặc cần phải hát, nhưng cô vẫn nhìn ra bên ngoài phòng, ánh mắt như xuyên qua bức tường dõi về một nơi nào đó rất xa xăm.
Đột nhiên cô cất tiếng hát.
“...
Nếu em không thể lãng quên thì sẽ thế nào?”
Cô không biết vì sao lúc đó cô lại đồng ý hát cùng Tô Á Nam, có lẽ là vì ca từ và xuất xứ của bài hát. Cô chưa từng nói với ai, ca từ của bài hát này là do bố cô viết, cả nhà cô đều rất thích, lời bài hát tất nhiên không hoàn toàn giống như vậy nhưng cô không cảm thấy tức giận, ngược lại cô thấy sự phối hợp từ ngữ như bây giờ là tuyệt vời nhất. Cảm xúc trong lòng đã thay đổi, tất cả đều đã đổi thay, cô có thể hiểu điều này một cách vô cùng sâu