Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

Tác giả: Mạc Lâm

Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015

Lượt xem: 134921

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/921 lượt.

ẽ không tha thứ cho mình.
"Uông Xảo Ninh..."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ rời đi."
Hà Mỹ Linh thở phào nhẹ nhõm, "Tôi biết ngay cô sẽ đồng ý, tôi nghĩ Thạch Khiêm sẽ cám ơn cô. Số tiền kia cô hãy giữ lấy, còn nữa, nếu như người ta hỏi..."
Hà Mỹ Linh sợ cô chủ động đòi yêu sách? Uông Xảo Ninh lắc đầu cười cười, "Cô cứ nói tôi chủ động nghỉ việc là tốt rồi, về phần tôi, nếu quyết định rời đi, tôi sẽ không nói lung tung." Trong khi cười cất giấu một tia thê lương.
Gật đầu một cái, Hà Mỹ Linh đứng dậy rời đi, để lại cô một mình, đối mặt với phòng bệnh to như vậy, một nơi khiến cho lòng của cô phòng sụp đổ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đây là vì tốt cho anh, là một chuyện cuối cùng cô có năng lực làm cho anh.
Trải qua thời gian nhiều năm như vậy, bọn họ thân như người nhà, thậm chí ở đáy lòng cô, sớm đã đem anh thành chỗ dựa duy nhất, cho nên đây là việc cô nên làm.
Anh tốt, cô liền tốt, cô sẽ chúc phúc cho anh...
Nhưng nước mắt còn không ngừng chảy xuống, cô che miệng lại, muốn nhịn khóc, cũng không ngừng nức nở nghẹn ngào. Thật khổ, thật sự rất khổ sở...






Quý Thạch Khiêm nhận được tin tức, căn bản không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy.
Lúc ấy anh đang cùng cha của Hà Mỹ Linh bàn công chuyện, thư ký nói cho anh biết, nói rằng Hà Mỹ Linh thông báo: "Thiết bị nồi hơi xảy ra vấn đề, muốn đình công trong 3 ngày, không có nhân viên bị thương."
Lúc ấy trái tim của anh đập vài nhịp, lập tức đứng dậy, quyết định đi, về việc công, giờ phút này anh nên trở về xưởng, ân cần hỏi han tình trạng, còn về tư (cá nhân), anh lo lắng cho người phụ nữ kia, trực giác của anh lo lắng.
Khi anh chạy về xưởng thì đã là ngày thứ 4 rồi.
Hà Mỹ Linh để chuyện này đến hai ngày mới thông báo, nói rằng cô ta cho rằng chuyện này không nghiêm trọng, nhưng càng như vậy, anh càng lo lắng nhiều hơn.
"Thật quá đáng... Thật là quá đáng..."
"Bị thương nặng như vậy..."
Mồ hôi lạnh của Quý Thạch Khiêm chảy ròng ròng: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nói rõ ràng? Xảo Ninh ở đâu?"
Vẫn không có người trả lời, anh đang tính toán tiếp tục tra hỏi thì Hà Mỹ Linh đi ra, sau đó quát trách móc: "Mọi người tụ tập ở đây làm gì? Còn không nhanh làm việc?"
Mọi người tản ra, Quý Thạch Khiêm nhìn về phía cô ta, biết lúc này chỉ có cô mới cho anh biết câu trả lời. Anh đi theo cô vào phòng làm việc, cửa phòng làm việc khép hờ lại
"Hà Mỹ Linh, Xảo Ninh ở đâu?"
Cô im lặng một chút, trong thời gian này gặp phải khá nhiều áp lực tạo thành mệt mỏi, nhưng để cho cô mệt mỏi, chính là anh.
Anh hoàn toàn không hỏi trước cô thế nào? Xưởng như thế nào? Cũng chỉ có quan tâm đến cô gái kia...
"Hà Mỹ Linh, cô có phải cố ý che giấu mức độ nghiêm trọng của sự việc? Cố ý nói mọi chuyện không nghiêm trọng?” Anh cảm thấy thế nào cũng không đúng.
Cô nặng nề thở dài một hơi: "Em còn không phải vì anh”
Quý Trạch Khiêm cố gắng trấn định tâm trạng, rõ ràng trong đầu anh đều đang tự tưởng tượng những tình huống có thể xảy ra, nhưng anh vẫn không cho mình suy nghĩ lung lung, tự nói với bản thân, không có chuyện gì... Không có chuyện gì...
"Xảo Ninh ở đâu?"
“...”
Anh tức giận, nặng nề đập bàn, tiếng vang chỉ sợ ở ngoài phòng làm việc cũng có thể nghe: "Nói cho tôi biết, Xảo Ninh ở đâu?"
"Cô ấy bị thương, cả cơ thể bị phỏng, chân trái cũng bị thương”
Giống như gặp phải điện giật, toàn thân anh không tự chủ được mà run rẩy, Quý Thạch Khiêm cứng người, một câu cũng không thể nói ra được.
Nghe thấy mấy câu nói ngắn ngủi này, đủ khiến anh đau lòng: "Cô ấy bây giờ ở đâu, tôi muốn gặp cô ấy."
Hà Mỹ Linh không quan tâm đến: "Cô ấy đã đi rồi."
"Đi rồi, có ý gì? Cô ấy bị thương, có thể đi đâu được?"
Lắc đầu: "Em cũng không biết cô ấy đi đâu, ngày hôm ấy em đến thăm cô ấy, tiện tay cho cô ấy một khoản tiền, nói cô ấy rời khỏi đây. Em cho rằng ít nhất cô ấy phải nằm viện vài ngày, kết quả là ngày hôm sau cô ấy kiên trì rời khỏi bệnh viện, bác sĩ cũng không ngăn cản được..."
Quý Thạch Khiêm quát lên: "Cô kêu cô ấy rời khỏi đây? Cô điên rồi sao?"
Hà Mỹ Linh nén nước mắt lại: "Em có thể không làm như vậy sao? Em nói với ba em, ở bên nhà máy không có người bị thương, nếu tin tức Xảo Ninh bị thương được truyền ra ngoài, anh cho rằng anh sẽ tốt hơn sao? Anh nghĩ rằng ba em có thể tin tưởng anh được sao? Em chỉ vì anh..."
"Nói láo.” Quý Thạch Khiêm nắm chặt bàn tay, lớn tiếng nói, đây là lần đầu tiên anh không thể khống chế bản thân mà tức giận, trước đây anh không bao giờ để cảm xúc biểu hiện bên ngoài luôn làm bộ dạng điềm đạm. Nhưng giờ phút này, lòng anh đau đến cùng cực.
Cô ta làm sao có thể làm như vậy? Làm sao có thể đối đãi với một người bị thương như vậy, nói Xảo Ninh rời đi?
"Thạch Khiêm, em làm như vậy là đúng, đối với em, đối với anh, đều tốt,..."
"Cô thật không phải là người.” Vành mắt của Quý Thạch Khiêm đỏ ửng, oán hận nói lên: "Xảo Ninh mắng cô đúng rồi, cô thật không phải là người.”
Không khí giữa hai người giằng co


80s toys - Atari. I still have