Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

Tác giả: Mạc Lâm

Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015

Lượt xem: 134927

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/927 lượt.

nói chuyện.
Cùng cô gái trò chuyện cả buổi chiều, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Ngay từ đầu, trong lòng bà Lý nghi ngờ, dường như đã gặp qua cô gái này ở đâu, khi vào phòng làm việc của Quý Thạch Khiêm, có thể xác định cô gái này chính là Uông Xảo Ninh.
Hỏi xong lại càng kinh ngạc, Xảo Ninh lại làm trong nhà máy ở Đài Loan, thật đúng là duyên phận, gặp gỡ như vậy làm cho người ta không chịu được mà khóc nức nở, Thạch Khiêm tìm cô ấy lâu như vậy, không nghĩ rằng cô ấy lại ở trong nhà xưởng của chính mình.
Bà Lý phụ giúp chồng đẩy xe lăn, vào nhà xưởng, nói thật ra, cái này gọi là nhà máy thì có chút kỳ lạ, lúc trước Quý Thạch Khiêm tuyển công nhân có điều kiện đặc biệt, chính là hy vọng những công nhân tàn tật có cơ hội làm việc, bởi vậy chủ yếu đều là những người tàn tật nhẹ đến xin việc.
Thành thật mà nói, nơi này là nơi kiếm tiền ít nhất của xưởng, cũng là nơi tốn tiền nhất của xưởng, vì có rất nhiều nhân viên, nơi này gắn rất nhiều thiết bị hỗ trợ người tàn tật, như cầu thang lên xuống, Quý Thạch Khiêm đúng là ông chủ tốt trăm năm khó gặp, đối với những người không giúp anh kiếm nhiều tiền, vậy mà anh vẫn có lòng chăm sóc cho nhu cầu của họ.
Lý Bình xuyên qua đám nhân viên, bà Lý cũng đi theo quan sát, một bên là tổ trưởng đi theo, nói đùa, vợ chồng Lý Bình là đại thiết kế của công ty, Quý Thạch Khiêm đã từng nói, nhìn thấy bọn họ như nhìn thấy ông chủ.
"Người? Tôi nhìn xem một chút... Chính là, cô bé đang cúi đầu kia”
Lý Bình nhìn thấy, cô gái kia đang cúi đầu cố gắng sửa sang lại vải vóc, sửa sang lại vật trên bàn, làm việc rất nghiêm túc, Lý Bình nhìn kỹ, đang cố tìm trong trí nhớ của mình, so sánh tấm hình trên bàn với cô gái này, ông hít thở sâu một hơi
"Như thế nào? Tôi không có nhận lầm đúng không?"
"Gọi Thạch Khiêm đi! Theo tôi thấy, đúng là cô ấy, chỉ sợ qua năm năm nói không chừng hình dáng cũng thay đổi, cho nên tìm Thạch Khiêm để đưa ra nhận xét đi"
Vì vậy bà Lý cầm điện thoại lên, gọi cho Quý Thạch Khiêm: "Thạch Khiêm, cậu xuống xưởng, có người cần cậu gặp mặt, xem xem có phải là cô gái mà cậu đang tìm không..."
Nói xong, Quý Thạch Khiêm liền cúp điện thoại, có thể cảm thấy trong lòng hưng phấn cùng kích động.
Coi như bà Lý ngay cả tên cũng không nhắc tới, khiến Quý Thạch Khiêm cảm giác có một tia hy vọng.
Nửa tiếng sau, Quý Thạch Khiêm chạy như bay tới, dừng ở bên ngoài xưởng, chạy vào, tổ trưởng giật mình - hôm nay là ngày tốt gì? Mà cả thiết kế chính và tổng giám đốc đều đến?
Quý Thạch Khiêm chạy đến trước mặt Lý Bình, giọng nói run rẩy, trong đôi mắt là sự sợ hãi, cũng có một chút vui mừng.
"Hai người... Hai người thấy người nào? Làm ơn! Không cần đùa như vậy với tôi."
Lý Bình cười cười: "Cậu tự mà nhận xét đi! Trong mắt tôi, thì chính là cô ấy. Ở bên kia..."
Ngón tay chỉ đến một nơi.
Quý Thạch Khiêm nhìn theo ngón tay, thấy được một cô gái đang cúi đầu cố gắng làm việc, cả người anh run lên, ngay cả mặt còn không thấy, anh cũng cảm thấy không khí xung quanh cô gái đó, có một loại cảm giác quen thuộc.
"Đúng không! Thạch Khiêm cậu nói đi"
Hốc mắt Quý Thạch Khiêm đỏ lên "Là Xảo Ninh... Là Xảo Ninh... Anh tìm được em rồi..."
Vợ chồng Lý Bình nhìn nhau cười một tiếng, cuối cùng cũng không có nhìn sai, hai người quyết định rời đi, thuận tiện giao phó với tổ trưởng, một chút nữa Uông Xảo Ninh xin nghỉ, không cần quá ngạc nhiên.
Lúc này, tiếng chuông nghỉ trưa trong nhà máy vang lên, mọi người bắt đầu nối đuôi nhau rời đi.
Uông Xảo Ninh vẫn tiếp tục công việc, Quý Thạch Khiêm vẫn đứng như cũ, ngay cả cử động cũng không dám, ánh mắt của anh cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, một giây cũng không rời đi.
Người trong nhà máy dần dần giảm đi, cô bé kia mới thả bộ đồ ở trên tay xuống, đứng lên, từ từ bước từng bước đi.
Quý Thạch Khiêm đuổi theo sau, rất sợ cô gái lần nữa lại biến mất.
Cô gái đi tới phía sau, lấy trong tủ ra một hộp cơm tiện lợi, bước chân đi cà thọt từng bước một, từ từ đi tới mọt góc, mở hộp cơm tiện lợi ra, bắt đầu ăn cơm.
Quý Thạch Khiêm đi vào, nhưng mà Uông Xảo Ninh vẫn như vậy không có ngẩng đầu lên, cứ như vậy cúi đầu, hoặc có thể nói, cô giống như không dám ngẩng đầu lên, không dám đối mặt với chuyện gì.
Cô từ từ ăn cơm, đắm chìm trong sự cô độc của mình, không cùng bất kỳ người nào nói chuyện.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, nước mắt của Quý Thạch Khiêm dường như rơi xuống, không cần hỏi, anh có thể cảm nhận được áp lực cùng sự cô độc của cô trong những năm qua.
Cô là một cô gái cực kỳ nhạy cảm, có lúc lại là một cô gái mạnh mẽ nhất, nhưng anh không hiểu, làm sao cô có thể chống đỡ nổi.
Nếu như đời này cô không anh, có phải cô sẽ hạnh phúc hay không? Không có thương hại, cũng không có khổ sở...
"Xảo Ninh..."
Tay của cô gái trước mặt cứng đờ, động tác ăn cơm dừng lại, từ từ ngẩng đàu lên, nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng trước cửa - người đàn ông khiến cô nhớ thương, là người đàn ông cô không thể nào quên.
Cô không cách nào không chế đứng lên, hộp cơm tiện lợi trong tay cứ thế rơ