Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

Tác giả: Mạc Lâm

Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015

Lượt xem: 134886

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/886 lượt.

nên cô phải chăm sóc bản thân cẩn thận hơn, cố gắng hơn để có cuộc sống khỏe mạnh, hiểu chưa?"
Học trưởng nói nhanh: "Về chuyện này, tôi sẽ mời chuyên gia dinh dưỡng giúp hai người, anh ta sẽ đặc biệt thiết kế ra một chế độ ăn uống cho cô, cô phải dựa theo mà làm, sau đó tập thể dục đầy đủ, nghỉ ngơi đầy đủ."
Đột nhiên bọn họ lại cảm thấy có hy vọng, thậm chí ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng đang giúp họ, cho dù cảm giác u ám vẫn chưa xua đi được, nhưng ít nhất vẫn nhìn thấy một tia ánh sáng.
"Tôi... Cơ hội chữa khỏi cho cô ấy là bao nhiêu?"
Đám bác sĩ anh nhìn tôi... tôi nhìn anh, vị bác sĩ lớn tuổi nhất mở miệng, "Thành thật mà nói, chỉ có năm phần, thậm chí không tới, bởi vì chúng tôi đối mặt là một vị bệnh nhân ung thư mang thai."
Nhắm mắt lại, khổ sở gật đầu một cái, Quý Thạch Khiêm biết số phận đả kích như vậy khiến cho người khác khó có thể tiếp nhận, trải qua một đêm lắng đọng, mỗi khi nghĩ đến, anh vẫn khổ sở sợ hãi phát run.
Cô là duy nhất của anh! Người thân duy nhất, người nhớ thương duy nhất, người yêu duy nhất... Học trưởng cười cười, "Cố gắng lên, bắt đầu đánh giặc đi! Chưa đánh, sao có thể nhận thua đây?"
Quý Thạch Khiêm nhìn Uông Xảo Ninh như một liều thuốc, cả người tỉnh táo lại, bởi vì ở trong mắt cô anh thấy an ủi, thấy trấn an, thấy đau lòng, nếu không có một tia đau đớn đối với mình.
Mặc dù đến giờ phút này, trong khoảnh khắc quan hệ sống chết này, người phụ nữ này nghĩ, nhớ vẫn là anh, anh rốt cuộc có tài đức gì, được cô yêu nhiều như vậy, tình yêu lớn đến thế?
Năm đó, khi anh sắp tạm nghỉ học thì cô lại lo cho anh, hao hết tất cả tiền tích góp, cũng phải giúp anh; bây giờ, trước mắt cô sống chết chưa rõ, vẫn chỉ lo lắng cho anh và đứa bé, hay là người khác.
Anh nhất định phải liều mạng nhìn, tuyệt đối không thể có tiếc nuối, anh muốn giữ cô ở lại, cho dù làm trái với ý trời, cũng không buông tay, cũng không buông tay...






Trải qua một tuần nằm viện, bác sĩ đồng ý để cho Uông Xảo Ninh về nhà, sau bao nhiêu lần sử dụng phương pháp trị liệu, đến cả sử dụng thuốc cũng không có kết quả thì cho dù có tiếp tục ở lại bệnh viện cũng không thể làm gì được nữa, ngược lại sẽ càng tăng thêm gánh nặng cho bệnh nhân, không bằng về nhà thì tốt hơn.
Quý Thạch Khiêm đưa cô về nhà, vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng trong thời gian ngắn sẽ không thể quay trở về nơi này, anh ôm chặt cô, không để cho cô tự mình bước đi, sau đó để cho cô lấy chìa khóa mở cửa.
Vào trong nhà, Quý Thạch Khiêm nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên ghế sofa, Uông Xảo Ninh có chút rụt rè, cảm xúc trong lòng vẫn hơi dao động, một bàn tay của cô theo bản năng bảo vệ bụng, cúi thấp đầu, không dám nhìn anh.
Từng cử chỉ này của cô, Quý Thạch Khiêm đều nhìn thấy rất rõ, trong lòng không khỏi thở dài, thậm chí còn cảm thấy có chút đau lòng, có chút hối hận.
Anh biết bản thân mình ép cô phá thai, hành động này đã khiến cô sợ hãi, anh cũng cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng dưới tình huống như vậy, thành thật mà nói, anh không còn sự lựa chọn nào khác, lúc đó anh cho rằng làm như vậy mới có thể bảo vệ được cô.
Trên mặt mang theo một nụ cười: “Cũng giống như đã trải qua nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn cứ ngốc như thế thôi.” Trước kia mọi suy nghĩ của cô đều là vì anh, còn bây giờ là vì đứa bé.
Cô không nói gì, chỉ ngồi lặng im, nghĩ về bản thân, nghĩ về đứa bé, theo cách nói của anh là một hành động rất ngu ngốc, nhưng đối với cô mà nói thì lại là một quyết định hết sức bình thường.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến bản thân, cái mà cô suy nghĩ trước tiên chính là anh, bây giờ còn thêm cả đứa bé, bởi vì bọn họ là hy vọng của cô, là tất cả của cô, mặc kệ trước kia phải làm việc ở nhà máy đến mức kiệt sức mà hôn mê, bây giờ còn sinh bệnh, nhưng cô cũng không nghĩ tới bản thân mình.
Bởi vì cô yêu bọn họ, yêu thương này đủ để chống đỡ cho bản thân đối mặt với tất cả các loại đả kích, chỉ cần đến cuối cùng bọn họ vẫn mạnh khỏe, như vậy là đủ rồi.
Ngồi ở bên cạnh cô, Quý Thạch Khiêm thở dài, giọng nói khàn khàn: “Xảo Ninh, đừng coi anh là người xấu được không?”
Ngẩng đầu, trong ánh mắt thuần khiến đều là sự áy náy, cô nhẹ nhàng nắm tay anh: “Thật xin lỗi...”
Ôm cô vào trong ngực, bọn họ tựa vào nhau, hốc mắt của Quý Thạch Khiêm trở nên ướt át, đối với tương lai của mình, lần đầu tiên anh có cảm giác bất an và sợ hãi vô cùng mãnh liệt: “Xảo Ninh, còn nhớ những lời anh đã từng nói không?”
Nếu để cho anh phải lựa chọn giữa em và bất kỳ thứ gì khác, anh sẽ chọn em... Còn nhớ không?
Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Nhớ...”
“Đứa bé này cũng vậy, nếu lúc đó để cho anh phải lựa chọn giữa em và nó, tuy rằng sẽ vô cùng đau khổ, nhưng anh nhất định sẽ chọn em.”
Toàn thân cô khẽ run lên, nước mắt lại một lần nữa dâng lên hốc mắt, cô biết, biết tình yêu của anh, cũng biết cả sự đau khổ của anh.
“Em rời xa anh nhiều năm như vậy, thậm chí trước kia khi em còn ở bên cạnh anh cũng không có một ngày yên ổn, anh thật sự hy vọng trong những năm tháng sau nà


XtGem Forum catalog