
Tác giả: Mạc Lâm
Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015
Lượt xem: 134848
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/848 lượt.
ng Xảo Ninh nổ bùm một tiếng, há miệng không thể tin được, khẽ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh.
Anh nhận được thư tình của cô gái khác, sao cô lại không biết?
Sao anh lại không nói cho cô biết?
Quý Thạch Khiêm đem một túi lớn thư tình bỏ vào trong cặp xách, xoay người rời đi, Uông Xảo Ninh vội vàng hồi hồn đuổi theo anh.
Theo sát bên cạnh anh, trong lòng Uông Xảo Ninh càng lúc càng không thoải mái, sao anh có thể nhận thư tình của người khác, thật quá đáng! Còn là một túi lớn như vậy.
Nhìn đồng phục của nữ sinh đó, đều là mấy nữ sinh của các trường xung quanh, xem ra danh tiếng của Thạch Khiêm đã truyền khắp quanh đây rồi."Thạch Khiêm, cậu có biết đó là thư tình không?"
Hơi quay đầu, nhìn cô đang đứng ở bên phải anh nói: "Biết!"
"Ồ!" giọng điệu của cô rõ ràng mất hứng, nhưng cô không biết vì sao cô cảm thấy không vui.
Ai ui! Chính là mất hứng có người đưa thư tình cho anh đi - sao có thể như vậy, xâm phạm lãnh địa của cô...
Uông Xảo Ninh quyết định, cô không thể ngồi mà không hành động gì được, nhất định trong lòng Thạch Khiêm cảm thấy rất phiền toái, cô phải giúp anh xử lý những phiền hà này mới được nên nói: "Thạch Khiêm, tớ giúp cậu cầm túi sách nhé."
Anh nhìn cô, ngoài mặt không biểu cảm, nhưng trong mắt anh xuất hiện một tia sáng thoáng qua. Anh từ chối cho ý kiến, đưa cặp xách cho cô.
Nàng cầm, đang muốn tìm cơ hội để xử lý đống thư tình trong cặp xách của anh, cô vừa ngẩng đầu mới phát hiện vì anh chân dài đã sớm đi ở phía trước.
Cô thừa dịp ở phía sau anh vài bước, vội vàng đem thư tình trong cặp xách của anh lấy ra, nhét vào trong cặp xách của cô, tâm trạng của cô vui lên hẳn sau đó mỗi vai đeo một cặp sách, bước nhanh về phía trước.
Cô cho rằng anh không biết cô làm cái gì, nghĩ người thi đứng đầu bảng và bản thân cô đều ngốc giống nhau, thậm chí cô còn đắc ý vì đã giúp anh xử lý xong một chuyện phiền phức mà vui vẻ không dứt.
Chỉ là sau này, rất lâu rất lâu sau này, anh mới nói cho cô biết cách anh dùng đối với mấy bức thư tình.
Anh nói: "Mặt giấy có ghi chữ có hai tác dụng, thứ nhất, lúc ấy anh giúp thầy giáo trung học chấm điểm, chấm bài văn của các em khóa dưới, cho nên những bức thư này có thể giúp anh luyện tập viết lời phê; thứ hai, những bức thư tình có thể làm thành chuyện cười để xem, rất nhiều chữ viết sai, lỗi thành ngữ địa phương đều rất buồn cười, một mặt có thể giúp anh học hỏi để không phạm phải, một mặt để giải trí. Giấy trắng phía sau trống có thể làm nháp để tính toán bài tập số học, vật lý, hóa học, một tờ giấy có nhiều công dụng."
Cô cười ha ha, coi như anh thật ác...
Lại sau này, không biết bao lâu, chỉ biết thật nhiều năm thật nhiều năm về sau, anh mới nói cho cô biết một chuyện khác -
Ban đầu tại sao anh đồng ý đem cặp sách cho cô đeo, sau đó đi phía trước, để một mình cô ở phía sau có thời gian xử lý xong những thư tình của tình địch, anh nói: "Nếu như những lá thư tình đó khiến em cảm thấy không thoải mái, thì để em xử lý đi! Đối với anh mà nói, không có vấn đề gì."
Anh chỉ nói những lời này, nhưng ý nghĩa trong lời nói, cô hiểu.
Trong lòng cô cảm thấy thoải mái hay không, vui vẻ hay không, đối với anh là quan trọng nhất... Những thứ khác không sao cả, anh đều không quan tâm...
Thời gian êm đềm trôi qua, nhưng để lại dấu vết rất rõ ràng, mới hôm nào còn là bé trai, bé gái vô tư đáng yêu, trong nháy mắt, đã không thể dùng từ "nhỏ" để hình dung bọn họ nữa.
Lúc này chàng trai và cô gái mới lớn đang có một tí tình cảm mập mờ, nhiều hơn một tí không khí ám muội, hai người nói chuyện hình như cũng không thể tự nhiên được như xưa, hiện tại nói xong, mặt cũng thường đỏ lên, đồng thời nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Nam sinh tương đối chậm hiểu, thật không sai, nhưng Uông Xảo Ninh là nữ sinh, đối với tình trạng khác thường này cô cũng hồ đồ không hiểu, cô chỉ biết cô rất thích đi chung với Quý Thạch Khiêm, thích nghe giọng nói trầm thấp của anh, thích nhìn bộ dạng anh chuyên tâm học bài, thích nhìn bộ dạng đẹp trai của anh khi đá bóng, thích nhất khi thấy anh mất hứng, nhìn chằm chằm cô muốn cô làm bài tập.
Có lẽ cô không hiểu những điều này đại diện cho cái gì, nhưng Uông Xảo Ninh biết, Thạch Khiêm là người mà mỗi ngày cô muốn được gặp nhất, cũng là người để cho cô cảm thấy vui vẻ... Về phần Quý Thạch Khiêm, anh không quá để tâm nghĩ loại chuyện đó, có lẽ vì tuổi còn trẻ, anh nghĩ không có chuyện nào quan trọng hơn so với việc chuyên tâm học tập, nhưng anh phải thừa nhận, bình thường nếu cô gái này ở bên cạnh anh sẽ khiến anh mất tập trung, nhưng nếu cô không ở bên cạnh anh, anh càng không cách nào tập trung được.
Cô gái này, nhất định có ma lực... Có lẽ giữa bọn họ đều cho rằng quan hệ hiện tại của hai người rất thích hợp, không cần đi chọc phá, chuyện sau thì để sau này hãy nói.
"Bố tớ là chủ một xí nghiệp lớn nổi tiếng, ở mấy vùng lân cận cũng có công xưởng may của bố tớ... Ai nha! Sớm nói cái này thì anh đã nhớ ra, Quý Thạch Khiêm nhớ tớ