
Tác giả: Mộc Khinh Yên
Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341218
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1218 lượt.
m Vũ, nhưng cả người lại ngã xuống khỏi giường, Lạc Tiểu Phàm hét lên:
- Lâm Nam Vũ, anh là đồ khốn nạn!
Tiếng hét này khiến cô tỉnh táo hơn, mới biết rằng thì ra mình đang nằm mơ. Cô bò từ dưới đất lên giường rồi không tài nào ngủ được nữa, nhìn chăm chăm ra ánh trắng ngoài cửa sổ, thẫn thờ.
Bạch Hạo Uy không ngờ Lâm Nam Vũ lại si tình như vậy, thực sự thấy hơi tức cười, sự việc này xảy ra ở người khác còn có thể hiểu được, nhưng lại xảy ra với anh chàng đa tình Lâm Nam Vũ, thực sự là một chuyện động trời. Bạch Hạo Uy không nhịn được cười lớn:
- Ha ha ha! Vũ, thực sự không nhận ra cậu lại si tình như thế, việc này có gì đâu mà khó, cậu lấy Triệu Tiểu Mạn làm thê, để Lạc Tiểu Phàm làm thiếp, chẳng phải được rồi sao, dù sao…
Còn chưa nói xong, anh đã bị Lâm Nam Vũ đấm mạnh một đấm, Lâm Nam Vũ giận sôi máu, chỉ Bạch Hạo Uy hét:
- Tôi coi cậu là bạn, vậy mà cậu lại nói những lời như vậy!
Bạch Hạo Uy bụm miệng lại, cảm giác bỏng rát, cũng nổi nóng, túm chặt cổ áo Lâm Nam Vũ, giơ cao nắm đấm:
- Cậu điên rồi hả?
Lâm Nam Vũ cũng không đáp trả:
- Cậu đánh đi! Dù sao không có Lạc Tiểu Phàm, tôi cũng không muốn sống nữa.
Nói vậy thì Bạch Hạo Uy sao có thể xuống tay được nữa:
- Haiz! Tôi phục cậu thật, Lạc Tiểu Phàm đó là thần tiên phương nào mà lại trói được cậu chặt như thế, chẳng nhẽ là thất tiên nữ của Ngọc hoàng Đại đế.
Lâm Nam Vũ không quan tâm tới lời nói chế giễu của Bạch Hạo Uy, lại nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà.
Giang Lỗi Hằng đánh mắt ra hiệu cho Bạch Hạo Uy rồi ngồi xuống cạnh Lâm Nam Vũ, khuyên nhủ:
- Cậu như vậy cũng không phải là cách, cậu không ăn cơm thì có thể thay đổi được sự thực sao? Hay là cậu trốn đi với Lạc Tiểu Phàm, để gạo nấu thành cơm thì tới lúc đó ba mẹ cậu cũng hết cách.
Bạch Hạo Uy chỉ ra cửa, lắc đầu nói:
- Đừng có mơ, cậu không thấy ở cửa có mấy người đứng đó sao, đó là vì họ ngăn Nam Vũ chạy trốn đấy, bởi vậy không thể làm theo cách này được, nghĩ cách khác đi.
- Thế cậu nói làm thế nào?
Giang Lỗi Hằng liếc xéo Bạch Hạo Uy, Lâm Nam Vũ cũng căng thẳng nhìn bạn, hy vọng bạn anh nghĩ ra cách gì đó. Bạch Hạo Uy thấy hai người đều nhìn mình chăm chăm thì cảm thấy rất áp lực, nghĩ một lát rồi nói:
- Tôi cảm thấy đây chẳng qua chỉ là đính hôn, cách kết hôn một khoảng thời gian nữa, chúng ta có thể nghĩ cách khác sau. Bây giờ quan trọng nhất là không được để cho Lạc Tiểu Phàm biết chuyện này, với tính khí của cô ấy thì nếu mà biết chuyện, cho dù sau này Nam Vũ được tự do, cô ấy cũng đã bay lâu rồi.
- Đúng, tuyệt đối không được để cho Tiểu Phàm biết. – Lâm Nam Vũ gật mạnh, anh quá hiểu Lạc Tiểu Phàm, nếu để cô biết chuyện này thì anh sẽ chết chắc.
Bạch Hạo Uy lại nói:
- Ông Lâm là người thương yêu Nam Vũ nhất, chỉ cần ông có mặt thì chuyện gì cũng giải quyết được. Đính hôn có thể không cần chờ ông nhưng kết hôn thì không thể không có ông, bởi vậy cậu và Lạc Tiểu Phàm vẫn còn hy vọng.
Lâm Nam Vũ lập tức ngồi bật dậy:
- Đúng, chỉ cần có ông nội thì chắc chắn ông sẽ giúp tôi, tới lúc đó, chắc chắn sẽ có cách.
Giang Lỗi Hằng đặt một bát cháo vào tay Lâm Nam Vũ, nói:
- Vậy thì mau ăn chút gì đó đi! Đừng để chưa kịp cưới Lạc Tiểu Phàm thì cậu đã chết đói trước rồi. – Lâm Nam Vũ đã thấy lòng nhẹ nhõm hơn, bụng lập tức cảm thấy đói, bèn ăn hết bát cháo mà vẫn còn đói.
Kiều Ngọc Phượng thấy Lâm Nam Vũ chịu ăn cơm, tưởng là con trai đã nghĩ thông suốt, sợ ăn đồ ăn cứng sẽ ảnh hưởng tới dạy dày nên sai người làm nấu cho anh một bát mì với một quả trứng gà. Lâm Nam Vũ trông có vẻ còn suy nhược, nhưng sau khi ăn no vào đã khá hơn nhiều, bèn nhớ ra mình phải gọi điện thoại cho Lạc Tiểu Phàm trước.
Lạc Tiểu Phàm đang nằm trên giường đọc sách thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cầm lên, thấy là Lâm Nam Vũ gọi tới, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn muốn nghe xem anh nói gì. Lâm Nam Vũ giả vờ như rất hoảng hốt, nói:
- Tiểu Phàm, anh xin lỗi, công ty ở nước ngoài xảy ra chút chuyện, hôm qua anh phải bay sang đó, vì việc gấp quá nên không kịp nói với em, em không giận chứ!
Lạc Tiểu Phàm vốn dĩ đang giận Lâm Nam Vũ, nhưng thấy nói là do công ty xảy ra chuyện nên cũng nguôi giận, giọng nói dịu dàng:
- Vậy đã giải quyết xong chưa? Anh đừng có mệt quá, phải ăn cơm đấy, biết chưa? Nếu anh bận thì cứ làm việc đi, em không sao đâu.
- Tiểu Phàm, chúng ta làm lành với nhau được không?
Lâm Nam Vũ thấy thế thì mừng rơn:
- Được rồi, anh cũng còn chút chuyện, giải quyết xong rồi sẽ tới thăm em.
- Vâng! – Nghe thấy tiếng Lâm Nam Vũ cúp điện thoại, tâm trạng của Lạc Tiểu Phàm cũng khá hơn rất nhiều, chả trách có người nói, tình yêu sẽ biến người ta trở nên bất thường. Chiều hôm đó, có người ấn chuông cửa, Lạc Tiểu Phàm ra mở cửa, là nhân viên của công ty chuyển phát nhanh, trong tay là một cái hộp rất đẹp khiến Lạc Tiểu Phàm thấy thật kỳ lạ.
Nhân viên chuyên phát nhanh là một anh chàng trẻ tuổi, anh ta mỉm cười đưa chiếc hộp cho Lạc Tiểu Phàm:
- Mời cô ký nhận.
- Cái này là gì vậy? – Lạc Tiểu Phàm tò mò