Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Tác giả: Sênh Lý

Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015

Lượt xem: 1341384

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1384 lượt.

nếu quá dài, cô đều không nhớ được, rất phiền đấy”.
Cô đành phải cười xấu hổ.
Chơi tới hơn 11 giờ mới kết thúc, Trầm Tích Phàm không ngờ cùng đám người này chơi chung lại thoải mái, sảng khoái như vậy, chắc là do tính tình của bác sĩ đa phần cần thận và chân thành, càng học về đông y thì tâm tư càng tinh tế, hiểu được suy nghĩ vì người khác, cho nên cùng bọn họ nói chuyện với nhau, có loại cảm giác được quan tâm.
Lúc trước không thoải mái ở tiệc rượu, một loáng đã hết luôn, hiện tại, thấy cái gì cũng đều tốt đẹp.
——
Trầm Tích Phàm đi lên phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu cùng Hà Tô Hiệp đáp lời: “Hà Tô Hiệp, bên trong phương thuốc anh nói hôm nay, hình như đều có cái tên thuốc trầm hương này, tại sao vậy?”.
Hà Tô Hiệp cười cười: “Cảm thấy cô có vẻ giống vị thuốc này thôi!”
Cô tò mò, quay đầu đợi anh, sau đó cẩn thận túm lấy góc áo: “Vì sao?”
“Trầm hương, chính là cây trầm hương còn gọi là nữ nhi hương, cũng là một loại gỗ thượng đẳng, lại là một vị thuốc đông y, Trầm hương có luồng khí thơm, chủ yếu là vị cay, tán ra, giúp khơi thông, nhập vào thận, tì, dạ dày, kinh mạch, là dược liệu quý hiếm trong các số các loại thuốc thông hành, mùi vị trầm hương thần bí mà kì dị, tập hợp linh khí trăm ngàn năm trăm trời đất, mùi thơm ngào ngạt, sâu sắc, ôn thuần. Cảm thấy với cô rất giống, phẩm chất tính tình đều là cái loại thời gian đó, càng lâu mới càng làm thân thể cảm nhận được, càng đào lên càng thích thú.
Khi nói chuyện khuôn mặt Hà Tô Hiệp hơi hơi phiếm hồng, có thể là do hơi cồn của rượu, anh nói có phần lớn mật hơn thường ngày, nếu là bình thường, anh sẽ không nói trực tiếp như vậy.
Nhưng thật ra, bản thân cũng uống không nhiều, thập phần tỉnh táo, chính là hôm nay khi mắt lần đầu tiên nhìn thấy Trầm Tích Phàm, tim anh bỗng dưng nhảy lên một trận không rõ lý do, sau đó thấy cô tươi cười sáng lạn, lúc thua trò chơi lại bất đắc dĩ cùng nghịch ngợm, tâm tình anh vô hạn tốt, liền giống như kinh khí cầu bị thổi bay, phồng lên vui vẻ tràn ngập.
Ánh đèn đường đem xung quanh người Trầm Tích Phàm tỏa lên một vầng sáng, áo trắng quần trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác dài, cô hình như sợ lạnh, nhảy tới nhảy lui không ngừng, mái tóc đen nhánh buông thả tung bay.
Hà Tô Hiệp đột nhiên có loại ý niệm kỳ quái trong đầu, khi ở cùng một chỗ với cô tâm tình sẽ đặc biệt tốt, mặc kệ là cô một mặt khôn khéo giỏi giang hay là bộ dáng mơ hồ bất đắc dĩ, anh đều cảm thấy thú vị, càng nhập vào sâu, càng có thứ gì đó được đào khoét sâu trong tim, lại càng thêm vui vẻ.
Đêm Giáng sinh, quả nhiên phi thường mê hoặc.
Trầm Tích Phàm do dự hồi lâu rốt cục nói ra miệng: “Hà Tô Hiệp, tôi phát hiện với anh cùng nhau ở một chỗ đặc biệt vui vẻ, không lý do.”
Anh mỉm cười, trong dự đoán, anh lẽ nào không biết, ánh mắt của cô mỗi lúc lại liếc chuyển tới nơi nào đây, thích lơ đãng nhìn trộm anh, sau đó lại làm như không có việc gì thu hồi lại, cùng anh nói chuyện sẽ có chút câu trước không ăn nhập với câu sau, mới trao đổi vài lần, cô liền biểu hiện ra ngoài hảo cảm với anh, anh lại không những bài xích, có đôi khi còn âm thầm hy vọng rõ ràng lại một chút.
Buổi tối hôm nay cũng đủ rõ ràng.
Có đôi khi xuống nhà mua vài thứ, sẽ nghĩ, không biết tiểu cô nương Trầm Tích Phàm này có thể ở siêu thị hay không, cô có lẽ sẽ ăn nhiều hoa quả một chút chứ không phải bánh quy linh tinh; có đôi khi viết luận văn đến một nửa, sẽ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xem, không biết nhà cô gái nhỏ này ở đâu, tiểu khu lớn như vậy, lần trước chỉ nhìn thấy cô hướng khu F bên đó đi; cô gái nhỏ này sẽ lại mất ngủ hay không, hoặc là bị ép thành ra cái bệnh gì khác nữa, rồi lại lục đục chạy tới bệnh viện tìm anh khám bệnh.
Anh có chút kinh ngạc, nhưng lập tức thoải mái, làm gì lo lắng nhiều như vậy, bản thân có nên đem sự lo lắng cho cô đặt ở trong tim hay không đây.
Đã lo lắng rồi, vậy liền lo lắng đi.
Chỉ là anh không xác định được, đây là loại tình cảm gì.
Đối với Trương Nghi Lăng, anh có chút ỷ lại, bởi vì cô là người đem anh từ trong vực sâu lôi ra, mang lại cho anh sự ấm áp, trong tình yêu này, bọn họ đều quen tiếp nhận tình cảm tốt đẹp của đối phương, cứ ganh đua xem ai yêu ai nhiều hơn, nhưng đến cuối cùng cô lại chẳng hề yêu anh.
Rất kỳ quái, đối với Trầm Tích Phàm, anh lần đầu tiên cảm thấy bản thân có thứ gì đó gọi là trách nhiệm.
Chỉ là bởi vì cô so với anh nhỏ hơn thôi sao?






Uất kim hương – hay Tulip là hoa, cũng là thuốc, rất đẹp, nhưng có chút đau thương mờ nhạt.
Buổi sáng khi chưa tới 6 giờ, Hà Tô Hiệp đã bị tiếng điện thoại đánh thức, anh vội nghe máy, bên kia là giọng của một người phụ nữ lòng như lửa đốt thất thanh: “Bác sĩ Lưu, mau tới cứu giúp, bệnh nhân giường số 18 sợ là không qua được!”
Anh lập tức ngây ngẩn cả người, vừa định nói cho cô nhầm rồi, đối phương lại một hồi giải thích: “ Thật xin lỗi, tôi gọi nhầm rồi, gọi nhầm rồi!”.
Anh yên lặng,nhếch miệng cười tắt điện thoại, nằm ở trên giường l