
Tác giả: Tinh Dã Anh
Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015
Lượt xem: 1342206
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2206 lượt.
gày tinh thần sảng khoái chạy đến phòng điều hòa ngồi xem sách. Nếu là cô, cô cũng tự nguyện ngồi trong điều hòa miễn phí!
“Anh ta... này...”
“Đợi một chút, giấy không gói được lửa, người đàn ông của cậu nhất định sẽ ngoại tình! Hô hô hô hô!”
“... Cái này có gì đáng để cậu hô hô hô cười như vậy hả?” Cười trên sự đau khổ của người khác như vậy sao? Cô có nên đánh người này không chứ?
Kết quả, cô ấp ủ mấy ngày kế hoạch báo thù cô nữ sinh kia. Nên biết, nội tâm của con gái giống như mũi kim vậy, nhỏ mọn đến đáng sợ. Nhưng cô vẫn chưa quyết định rốt cuộc nên dùng túi chụp lên đầu rồi lôi cô ta đến góc tường đấm đá, hay là cắm cô ta xuống đường làm cột điện cho chó tè vào. Người đàn ông của cô, không, nói một cách chính xác là sư thúc nhà cô, lại thật sự dám ngoại tình hay sao?
Trong ngày hè nóng nực, phải giải quyết một đống môn thi, Hồ Bất Động muốn cùng bạn học đi giải stress một chút. Thế là bọn họ chui vào một quán đồ uống để giải khát. Khi đang mải bò lên quầy gọi một cốc chanh đá, áo của cô bị một nữ sinh đi cùng kéo kéo.
“Này, Bất Động, chỗ kia có một người đàn ông tuyệt đẹp. Trời ơi, đẹp quá đi mất, chưa từng nhìn thấy động vật giống đực nào lại đẹp đến như vậy, chết mất, cậu nhanh nhìn đi, mi cong, mũi cao, môi mỏng.”
“Ông chủ, cho đá nhỏ một chút, cái loại mịn mịn ấy!” Ừm, cái cách miêu tả không giống như miêu tả đàn ông đó dường như rất quen thuộc.
“Đã là lúc nào rồi chứ, cậu còn có tâm trạng gọi đồ uống, anh ta sắp đi rồi, cậu mà không nhìn là hết cơ hội đó, nhanh lên nhanh lên! Đang cười, đang cười kìa! Anh ta cười lên nhìn đẹp quá, siêu dịu dàng, siêu tao nhã, cậu mau nhìn đi!”
“Mình không có tiền lẻ, cho mình vay tiền.” Cười? Còn dịu dàng tao nhã? Ừm, đó không phải là đồ cầm thú cô quen kia.
“Được, được đó, còn giúp bạn gái của anh ta lau miệng nữa, dùng tay áo lau, ồ, á!” Tiếng cuối cùng kích động đến mức họ không thể tự mình uống nước đá được nữa.
Cô cầm cốc nước lạnh đã được pha xong, uống một ngụm lớn, quay người lại chuẩn bị thưởng thức mỹ nam bên đường. Phải nói là thẩm mỹ của cô bạn học này cũng tương đối cao, hàng tốt đến mấy cũng vẫn chưa lọt được vào mắt của cô ấy. Đã mấy năm rồi, chưa từng nghe thấy cô ấy khen bất kỳ người đàn ông nào đẹp trai, chứ đừng nói là tuyệt đẹp. Ngày ngày cô ấy chỉ biết kêu mọi người tránh xa đàn ông một chút. Người có thể lọt vào mắt cô ấy, đương nhiên phải là một giống vật cực kỳ đặc biệt rồi.
Cô thưởng thức cái vị chua đầy trong miệng, quay đầu nhìn về hướng người đàn ông tuyệt đẹp ngoài cửa kính lớn kia, anh ta đang khom người giúp bạn gái lau miệng. Đối với cái động tác lau miệng này, cô khá là yêu thích, khá là... yêu.. cái đầu anh ta đó!!!
Người kia là ai, tên khốn nạn cười như mùa xuân tỏa nắng kia là ai? Cả bộ dạng cười dâm đãng thế kia, còn đang thu cái tay vừa mới lau miệng cho bạn gái, đặt lên trên môi mình, tùy tiện liếm một cái, hơi nhăn mày lại, bộ dạng cứ như đang giận giỗi kia là ai?
Ai đến nói cho cô biết, cái khuôn mặt trước mắt cô kia không phải là Hạ Thiên Lưu, cái người cứ sau khi “làm” xong là đá cô xuống giường, để cô tắm được một nửa thì vứt cô ra ngoài. Đó không phải là sư thúc đại nhân nụ cười hiếm hoi như vàng, khi ở bên cô thì chỉ biết nấu thuốc, xem sách rồi lại ngây ra chứ. Anh ta đâu phải VIP gì nữa, cô chỉ cho câu lạc bộ trai bao mượn anh dùng tạm mấy ngày thôi mà. Anh chỉ cần ngồi yên trên sô pha đọc sách, bán bản mặt, căn bản không cần ra ngoài tiếp khách mà!
Bây giờ, anh ấy đang làm gì thế kia? Lương tâm trỗi dậy lại muốn tăng ca hay sao? Đối với sự nghiệp trai bao, rõ ràng anh đã quá say đắm mất rồi? Hay cô gái bên cạnh kia vừa hay hợp khẩu vị anh ấy, là loại mà anh ấy muốn tiếp?
Đúng rồi, anh ấy chỉ tiếp những khách mà anh muốn, vốn không người nào có thể sai khiến được anh. Anh căn bản cũng chẳng muốn cho cô biết việc anh muốn ra ngoài tiếp khách. Chắc là anh đã quá buồn chán, thần kinh của anh cũng đang ngứa ngáy muốn hoạt động rồi. Như vậy có nghĩa là, anh đang ngoại tình!
Đưa tay kéo cửa quán đồ uống, ánh mắt Hạ Thiên Lưu từ đầu tới cuối không nhìn cô lấy một cái. Cô giống như người qua đường đứng bên cạnh anh vậy. Tay phải của cô bị người bạn học giữ chặt. Cô bạn ấy dường như vì thời khắc này, có thể được cùng đứng trong một không gian với mỹ nam mà toát ra màu hồng phấn cuộn trào. Cô cũng đang cuộn trào, nhưng mà là cuộn trào nghen tuông,
“Nước dưa hấu được không?”
Anh quay đầu hỏi cô gái bên cạnh, nụ cười nơi khóe miệng vẫn chưa hạ xuống, cũng không vì gặp phải người nào đó mà có chút thay đổi,
“Em muốn uống hai cốc.” Cô nữ sinh bên cạnh trả lời, “Thời tiết nóng quá!”
“Một cốc, em đồng ý với anh, nhé?” Anh cường điệu nói.
“...” Cô nữ sinh kia dường như bị sự từ chối của anh khiến cho mặt hơi hồng lên, “Ưm, chuyện này anh cũng nhớ rõ nữa.”
Anh cười như chẳng có chuyện gì, nhận cốc nước từ tay chủ quán, trả tiền, nhét cốc nước vào tay cô gái, đưa tay giúp cô lau lau cái trán đang toát mồ hôi, nắm tay cô đi ra ngoài.
“Anh ta đang làm gì vậy?” Cắn c