
Tác giả: Cư Tiểu Diệc
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 134385
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/385 lượt.
cười: “Xem nhanh thế?”
“Vâng, chị ơi, em kể cho chị nghe nhé, trong đấy có một con sư tử rất uy phong.”
Lý Hạo học theo con sư tử nhe răng thò vuốt, rồi liếc nhìn Tần Phóng: “Giống y như chú, lúc nào cũng thích gầm gừ.”
Nhan Nặc phì cười.
Quả nhiên không phụ sự mong đợi, Tần Phóng bắt đầu gầm gừ: “Lý Hạo, xem ra mày chán sống rồi hả?”
Sau đó hai người lại diễn trò đuổi bắt.
Một đôi tình nhân đi ngang qua bọn họ, nói thầm với nhau: “Anh xem, hai vợ chồng này trẻ quá, lại còn có con lớn thế này.”
Mặt Nhan Nặc đỏ bừng, hiểu nhầm tai hại quá!
Buổi chiều Nhan Nặc nhận được một tin nhắn.
“Tiểu Nặc, hôm nay anh tới nơi ngày xưa chúng ta hay đến, cảm giác rất ấm áp. Anh nhớ em!”
Tim cô như bị những chiếc gai đâm đến đau nhói.
Tần Phóng và Lý Hạo gọi pizza, thấy sắc mặt cô xanh xao, tiều tụy, anh vội hỏi: “Sao thế? Khó chịu à?”
“Tôi không sao, chỉ cảm thấy hơi khó chịu.”
Nhan Nặc nhanh chóng che giấu cảm xúc, cất điện thoại vào trong túi.
“Ừ, cuối thu mà, bên này thoáng gió, cô ngồi đi.” Tần Phóng không nghi ngờ gì cả, ngồi dịch sang một bên cho cô ngồi.
Tần Phóng không biết trong lòng cô đang cất giữ hình ảnh Đoàn Dịch Sâm, hơn nữa, cất giữ ở một nơi rất sâu.
Sau đó cả ba tới khu khác, anh bạn nhỏ Lý Hạo phát huy hết trí tưởng tượng của trẻ con, quấn chặt đến nỗi hung quân Tần Phóng không còn gì để nói.
Lý Hạo: “Chú ơi, tại sao cổ con hươu lại dài thế?”
Tần Phóng: “Cổ không dài thì lấy gì mà ăn, chết đói à?”
Lý Hạo: “Không đúng, cháu cảm thấy chắc nó nghe người ta gọi “hươu ngắn cổ” khó nghe quá nên mới cố gắng vươn cổ thật dài, động vật cũng cần thể diện chứ.”
Tần Phóng: “... Thế mà mày cũng nghĩ ra được.”
Lý Hạo: “Bởi vì cháu thông minh.”
Tần Phóng: “...”
Lý Hạo: “Tại sao sư tử lại bắt rận?”
Tần Phóng: “Bởi vì nó thấy ngứa.”
Lý Hạo: “Tại sao sư tử biển lại thích bơi?”
Tần Phóng: “Về nhà đọc Mười vạn câu hỏi vì sao cho chú!”
Tần Phóng đã tính toán sai, cái tên nhóc Lý Hạo còn khó giải quyết hơn cả khách hàng, mặc dù đã thêm Nhan Nặc nhưng vẫn bị cậu nhóc quấn đến chết, ở công viên từ sáng đến tối, sau đó vào thành phố ăn cơm, cái tên nhóc này mới mệt mà lăn ra ghế sau ngủ.
Tần Phóng vừa lái xe vừa hỏi: “Mệt lắm phải không? Cháu giống y như cậu, đúng là bản sao của Phương Lỗi, không ngừng nghỉ giây phút nào. Hay là ngủ một lúc đi, cũng phải nửa tiếng nữa mới tới nhà cô.”
Từ lúc ăn cơm đến giờ anh để ý thấy cô luôn chau mày, gương mặt cũng rất mệt mỏi.
Nhan Nặc hơi ngạc nhiên, chắc cô vẫn chưa quen với sự quan tâm của anh, cô nghĩ rồi đáp: “Không sao đâu, đây là kết quả của việc không thường xuyên vận động, hơi vận động một tí là cơ thể mệt mỏi.”
“Trước đây cô tới vườn bách thú rồi à?”
“Ừ, tới rồi.”
Cô nhớ năm nhất thời đại học lớp cô có tới đây, lúc đó vườn bách thú chưa rộng thế này, động vật cũng không nhiều, nhưng lớp cô chơi rất vui, sau này mọi người đi du học, đi làm, mỗi người một nơi, vì thế mọi người cũng không liên lạc gì nữa.
“Tôi là lần đầu tiên.” Giọng Tần Phóng nhàn nhạt, tiếng xe cộ qua lại ồn ào tới mức không thể nghe thấy, đôi mắt ấy sâu không thấy đáy.
Nhưng Nhan Nặc nghe thấy, cô tỏ vẻ ngạc nhiên, nhớ lần trước đi công viên anh cũng nói là lần đầu tiên.
Đột nhiên cô nhớ tới một quyển sách đã từng nói, đằng sau mỗi người đều có một câu chuyện.
Vì thế cô không nói gì nữa.
Lúc Tần Phóng quay lại cô đã ngả người ra ghế sau và thiếp đi từ lúc nào. Mấy sợi tóc không an phận rủ xuống mũi cô, anh định đưa tay vén nhưng chợt sững lại rồi thôi.
Tần Phóng, mày biết mày đang làm gì không?
Khu phố cổ đang sửa ống nước, xe không vào được nên anh đành dừng lại ở ngoài và gọi Nhan Nặc dậy.
“Thật sự không cần tôi đưa cô về tới nhà sao?”
“Sếp Tần, anh nghĩ tôi là trẻ con ba tuổi à? Có vài bước chân, tôi tự đi được rồi, anh đưa Tiểu Hạo về đi.”
“Cũng được, nếu có chuyện gì, nhớ gọi cho tôi.”
“Ừ, anh đi cẩn thận đấy.”
Thấy xe Tần Phóng đi ra ngoài đường lớn cô mới quay đầu đi vào phố cổ.
Phố cổ đông khách, các cửa hàng bên phố đều bán hàng tới mười hai giờ, vì thế có đi một mình cô cũng không sự.
Cô đã quen một mình, so với cuộc sống của hai người thì cuộc sống một mình tốt hơn trăm lần. Có điều, nếu cuộc sống có thề lặp lại, có lẽ cô cũng sẽ lựa chọn thế này, trả lời một câu, mọi thứ đều là định mệnh.
Phía trước cánh cửa sắt của căn nhà cổ có một ngọn đèn đang tỏa ra thứ ánh sáng vàng vàng mờ ảo. Nhan Nặc cúi đầu tới gần, mới phát hiện bóng cô chạm phải một chiếc bóng khác.
Cô ngẩng đầu nhìn kỹ, còn có thể là ai nữa? Là nghiệp chướng của đời cô, Đoàn Dịch Sâm.
Nhan Nặc nhớ đã từng nghe thấy một câu nói thế này: “Chỉ cần một phút để gặp gỡ một người, một tiếng để thích một người, một ngày để yêu một người, nhưng phải mất cả đời để quên một người.”
Câu này đơn giản mà thật ý nghĩa, thực ra chưa bao giờ cô quên Đoàn Dịch Sâm, chỉ là không muốn nhớ tới nữa.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm mênh mông bao ph