
Tác giả: Cư Tiểu Diệc
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 134386
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/386 lượt.
ng lại nghĩ có thể đây là cơ hội gặp được Nhan Nặc, có điều do dự một chút nữa thì đã tới trường rồi, biết rõ là cô tránh mình nhưng vẫn nhớ cô, nghĩ về cô, cảm giác không còn thuộc về mình nữa giống như một cánh tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim anh, ngày đêm đau nhức, nói như lời Vũ Triết thì: Hai người chỉ là tự làm tự chịu, không trách người khác được.
Không ngờ thực sự đã gặp được.
Có điều với tính cách của Đoàn Dịch Sâm, anh không làm được chuyện bám dính không rời, cho dù hai người gặp nhau anh cũng chỉ bước đến chào hỏi: “Hi, trùng hợp thế, em gặp giáo sư Từ chưa? Ban nãy gặp giáo sư, ông ấy còn nhắc tới em đấy.”
Nhan Nặc sững lại rồi gật đầu: “Vâng, ban nãy đi chào thầy với các bạn rồi, thầy vẫn coi tôi như một đứa trẻ chưa lớn...” Nói xong, cô ngừng lại, đột nhiên cảm thấy những lời này không phù hợp với hai người nữa rồi.
Lại im lặng, hai người đều không biết phải tiếp tục chủ đề này thế nào cho phù hợp, sự ngại ngùng lan rộng. Đoàn Dịch Sâm cảm thấy xót xa, đột nhiên cảm thấy mình không thể nào tiếp tục ở nơi khó thở thế này nữa, nên anh vội tìm lý do rời khỏi đó.
Nhan Nặc cũng thở phào, điện thoại chợt reo lên.
“Ở đâu đấy?” Giọng Tần Phóng rất vui vẻ.
Nhan Nặc cũng cười theo: “Anh quên à? Hôm nay là kỷ niệm một trăm năm thành lập trường em, bây giờ em vẫn ở trong trường mà.”
“Về được chưa? Anh đến đón em.”
Nhan Nặc cười anh: “Anh ngốc à? Không phải đang ở Thanh Đảo sao, sao đến đón em được?”
“Anh biết phép thuật, một giây sau sẽ đứng trước mặt em, em có tin không?” Tần Phóng bắt đầu nói đầy vẻ thần kỳ.
Nhan Nặc ngạc nhiên ôm miệng: “Sao anh lại về rồi? Không phải đi một tuần sao?”
“Còn không phải vì nhớ em sao, giải quyết công việc xong sớm một chút là về ngay, cảm động chưa? Mau, thơm anh một cái.”
Tiếng cười của anh như có sức cảm hóa khiến Nhan Nặc cũng cảm thấy dễ chịu hơn: “Không được linh tinh, ai muốn thơm anh chứ!”
Tần Phóng cũng không miễn cưỡng: “Vậy em đợi anh ở cổng trường, một lát nữa anh đến.”
“Vâng!”
Cúp máy, Nhan Nặc chào tạm biệt các bạn rồi một mình men theo con đường trồng cây ngô đồng ra về. Có rất nhiều đường thông ra cổng nhưng cô thích đi con đường này nhất, giống như cô đã lựa chọn một phương hướng, một sự việc, một quyết định, một người, thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Nhan Nặc đứng đợi anh ở cổng, thấy Đàon Dịch Sâm bước vào quán cà phê Lời của gió, lúc này anh chỉ đơn thuần là ngồi xuống, nhìn và nghĩ.
Thời gian của một cốc capuccino đã từng là thứ Nhan Nặc thích nhất.
Đợi khi anh bước ra khỏi quán đón từng đợt gió mát rượi, thì đằng sau là hàng loạt chiếc chuông gió vang lên thánh thót, tạo nên một đường cong hoàn mỹ. Bây giờ thật trùng hợp, anh nhìn thấy Tần Phóng xuống xe tươi cười đón Nhan Nặc, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái. Lần đầu tiên anh thấy capuccino đắng thế này, cảm giác cứ mắc trong miệng không mất đi, cánh tay cầm món quà cũng không còn chút sức lực nào nữa.
Anh hiểu rõ cách đối nhân xử thế, cách kinh doanh, nhưng từ đầu chí cuối không biết đối mặt với sự thật trong tình yêu, trước cũng thế, bây giờ cũng thế, đây có lẽ là thất bại lớn nhất của đời anh.
Đoàn Dịch Sâm ơi là Đoàn Dịch Sâm, rốt cuộc là mày nghĩ thế nào đây? Tình cảm không phải là kinh doanh, không phải cứ tăng vốn đầu tư là có thể có được cơ hội có một không hai, hơn nữa, yêu cô ấy, mày càng không thể lặp lại. Nhưng buông tay thì đau khổ, quên đi thì quá khó.
Gần đây xảy ra hai sự việc.
Một là con thứ ba nhà họ Lâm - Lâm Vũ Triết và Cao Tịnh đã hủy hôn, việc này khiến giới thượng lưu lại dậy sóng, người ta suy đoán ra vô số nguyên nhân. Hai là Liễu Tư Thần sinh sớm, dự sinh là ngày Mười lăm nhưng đứa bé lại không chờ đợi được nữa nên ra đời vào đầu tháng, là một bé gái xinh xắn.
Chỉ cần là người biết nội tình sự việc thì không khó để liên hệ hai sự việc lại với nhau, đáng tiếc lúc này dù Lâm Vũ Triết muốn quay đầu mà Liễu Tư Thần không đồng ý cho anh cơ hội, huống hồ còn có bố mẹ Tư Thần như hai ngọn núi ngăn đó, với Lâm Vũ Triết thì đường còn rất dài. Công ty anh cũng không đến nữa mà ngày ngày túc trực ở bệnh viện, cho dù ai nói gì anh cũng không hề dao động, người lớn người bé cần thứ gì là anh chuyển tới bệnh viện không thiếu, Liễu Tư Thần bất lực với anh nên chỉ biết làm mặt lạnh lùng, hai người cứ lạnh tanh mà đối mặt với nhau.
Hôm nay, Tần Phóng và Nhan Nặc cùng đi thăm con của Liễu Tư Thần, đứa bé sắp đầy tháng, đôi mắt nhỏ đen cứ lúng liếng nhìn người tới, không khóc không quấy, rất ngoan. Tần Phóng nhìn thấy thích quá bèn kéo tay Nhan Nặc: “Hay là chúng ta cũng mau sinh một đứa đi.”
Nhan Nặc bỗng chốc đỏ bừng mặt, rút khỏi tay anh rồi nói: “Anh nghĩ sinh con là trò chơi à, làm gì có chuyện nói sinh là sinh chứ? Hơn nữa, em dựa vào cái gì mà sinh cho anh?”
Tần Phóng ôm chặt eo cô không buông: “Dù sao em cũng không chạy được.”
Liễu Tư Thần không chịu được cảnh hai người đong đưa trước mặt cô, nên vừa ôm con vừa nói: “Hai người giữ ý tứ một chút, muốn ân ái thì về nhà, ở đây vẫn còn một bông h