Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Tác giả: Cư Tiểu Diệc

Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015

Lượt xem: 134376

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/376 lượt.

h có muốn ăn chút gì không, em nấu cháo rồi?” Cô dừng một chút rồi nói: “Hay anh muốn ăn vằn thắn?”
Tần Phóng đẩy tay cô ra, mặt nhăn lại, chua xót nói: “Anh không muốn ăn gì hết, em không cần quan tâm.” Cổ họng khô rát, nóng như lửa đốt, hóa ra là bị sốt.
Nghe giọng là biết anh không vui, tưởng anh vẫn giận chuyện sáng nay nên cô nhẫn nại khuyên: “Bác sĩ kê đơn rồi, ít nhiều cũng phải ăn một chút, nếu không dạ dày sẽ khó chịu. Nếu không hạ sốt thì phải đi bệnh viện.”
Tần Phóng cũng không để ý, mặt lạnh tanh nói: “Không đi, chỗ nào cũng không đi!”
Nhan Nặc đứng sững ở đó, không biết phải làm thế nào trước sự lạnh lùng, xa cách của Tần Phóng. Anh tự đứng dậy, đi được một bước lại ngã xuống giường, người mệt mỏi không còn chút sức lực, bệnh tới như núi đổ, cuối cùng Nhan Nặc và Phương Lỗi cùng đưa anh vào viện, anh sốt gần bốn mươi độ.
Nhan Nặc vô cùng lo lắng, rõ ràng buổi sáng còn khỏe, sao chỉ chớp mắt bệnh đã nặng thế này? Nhưng Tần Phóng không chịu nói gì với cô, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ xa lạ, trong lòng cô cảm thấy hoảng sự, nhưng không biết nên làm gì lúc này. Cô cũng biết vì sao anh cảm thấy khó chịu, có lẽ nên ít đến thăm Đoàn Dịch Sâm thì hơn, dù sao cô cũng phải để ý tới cảm giác của anh.
Nhưng Tần Phóng không cho cô cơ hội, không nói một tiếng đã rời khỏi bệnh viện, cũng may có Phương Lỗi gọi điện báo tin cho cô: “A Phóng nói muốn ở chỗ anh một thời gian, có phải hai người đang giận nhau không?”
“Vậy phiền anh chăm sóc anh ấy.” Cô không nói thêm gì nữa, coi như thừa nhận.
Chiến tranh lạnh giữa đôi tình nhân chính thức bắt đầu.






Lại một buổi sáng không có nụ hôn chào buổi sáng.
Nhan Nặc cảm thấy thói quen thực là một việc đáng sợ, từ trước tới giờ Đoàn Dịch Sâm yêu chiều cô ngọt ngào như mật, cuối cùng phát hiện ra mọi thứ đều chỉ là trống rỗng, chẳng qua cô chỉ là nhờ phúc của người khác mà thôi, sau đó cô đau đớn trốn vào một góc ngồi tự mình liếm vết thương, vết thương dù có chữa trị thế nào vẫn còn sẹo, vì thế cô từ chối tình yêu, từ chối dần thành quen, nhưng không ngờ Tần Phóng xuất hiện. Anh xấu tính, bá đạo, nhưng anh lại một lòng một dạ với cô, giống như một đám lửa làm tan chảy băng giá trong tim cô, trái tim cô vì thế mà mở cửa, sau đó dần dần quen với cuộc sống có đầy hình bóng của anh. Thích cười, thích giận, thích làm nũng, buồn bực, cô nhớ rõ ràng từng bộ dạng của anh, mặc dù chưa bao giờ nói ra, nhưng cô biết, cô yêu anh. Vì thế buổi sáng thức dậy, thấy bên gối trống trải trong lòng cô lại dội lên cảm giác thất vọng, gần đây không những anh đi sớm về muộn mà ngay cả nụ hôn lúc sáng sớm và tối khuya cũng không còn nữa.
Nhưng Nhan Nặc không thể hờn giận vì sự lạnh lùng của anh, cô biết trong chuyện này cô có trách nhiệm rất lớn. Cô làm việc quá đáng còn anh khó có thể mở lòng bao dung, giữa hai người xảy ra vấn đề chưa bao giờ là chuyện của một người cả. Vì thế, vì Đoàn Dịch Sâm mà hai người cãi nhau một trận to nhất từ trước đến giờ.
Nhan Nặc vô thức bật dậy khỏi chăn, quên đi cảm giác đau đớn, dậy đánh răng rửa mặt, lúc soi gương cô sợ hãi khi nhìn thấy chính mình, nhiều ngày lo lắng chạy ngược xuôi, cơ thể mệt mỏi, tóc tai khô xơ, da mặt sạm đi, lại còn thêm hai mắt gấu trúc thâm quầng nữa chứ, không thể thê thảm hơn được nữa. Đột nhiên nhớ ra, dường như từ hôm Tần Phóng sang phòng đọc sách ngủ tới giờ, cô chưa bao giờ ngủ ngon giấc.
Vào bếp nấu một nồi cháo nhỏ, bác sĩ nói Đoàn Dịch Sâm hồi phục rất nhanh, đã có thể ăn bình thường.
Liễu Tư Thần phân tích thẳng thắn: “Vậy là được rồi còn gì. Bây giờ cái tên họ Tần ấy chỉ lo cậu bỏ, chỉ cần cậu không có ý đó thì có sấm đánh cũng không chia cắt được hai người, cứ bình thường thì xoắn cái gì chứ?”
“Nếu mà đơn giản thế thì tốt, cậu cũng biết đấy, Đoàn... Anh ấy bị tai nạn ít nhiều cũng có liên quan đến tớ, tớ cảm thấy làm gì đó vì anh ấy, tớ mới yên tâm...”
Liễu Tư Thần thở dài: “Thực ra nghĩ lùi một tí, cậu không thấy làm như thế càng tàn nhẫn sao? So với việc cho Đoàn Dịch Sâm hy vọng thì dứt khoát nhanh chóng còn hơn, như thế sẽ tốt cho tất cả mọi người. Còn về cái tên họ Tần, thời buổi này không còn kiểu phụ nữ e thẹn nữa rồi, anh ấy ngại ngùng, sao cậu không chịu nhường trước đi? Haizz, bảo bối lại quấy rồi, tớ đi dỗ nó đã, cậu cứ nghĩ kỹ đi nhé...”
Sau khi cúp máy, Nhan Nặc cứ nghĩ mãi câu hỏi của Liễu Tư Thần, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Lúc này vang lên tiếng mở cửa.
Cô ngẩng đầu thì bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Tần Phóng, đối phương lại quay đi không thương tiếc, đột nhiên lấy dũng khí, cô nghiến răng nói: “Em nấu cháo, anh có muốn ăn một bát không?” Được rồi, cô chấp nhận cúi đầu trước.
Tần Phóng mở to mắt, tưởng tai mình nghe nhầm, buột miệng: “Ừ.” Nhưng vừa nói xong, lại nhìn thấy cái cặp lồng chướng mắt, nghĩ lại những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, ánh mắt lại lạnh tanh, giọng lạnh lùng nói: “Anh không đói, em ăn đi.” Rồi anh lại về phòng, dường như đang muốn trốn tránh điều gì.
Nhan Nặc t


XtGem Forum catalog