
Kẻ Gian Tuyệt Đối Phải Cáo Trạng Trước
Tác giả: Diệp Phong
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134972
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/972 lượt.
ng của tòa đối diện, Linda đi đoạn đường vắng người qua lại hơn nữa vào giờ nghỉ trưa nên cũng không ai biết gì.
Hải Nguyên đỗ xe vào bãi đỗ xe của bệnh viện rồi đi bộ lên, anh đi qua một chiếc xe ford đen liền dừng lại nhìn biển xe của nó tim anh thắt lại rồi chạy thật nhanh lên phòng Khánh Đan đang ở. Căn phòng trống không. Tự nhiên anh có một dự cảm không lành liền chạy ra ngoài thì va phải cô y tá đang cầm bình nước biển đi vào.
“Xin lỗi cô, cô cho tôi hỏi bệnh nhân phòng này đâu rồi?”
“Tôi không biết, tôi đến thay nước biển cho cô ấy đây, ầy lại chạy đi đâu rồi à? Anh thấy cô ấy thì gọi về truyền nước nhé, chưa hết đâu.” Cô nói rồi đi ra ngoài.
“Hải Nguyên, mẹ mang cháo đến rồi, con gọi Khánh Đan dậy ăn cháo.” Bà Ngọc Lan lên tiếng từ ngoài cửa đi vào. “Ủa, con bé đâu?” Bà thấy chiếc giường trống không liền thắc mắc.
Hải Nguyên vẫn im lặng không nói gì.
“Cái mũ này của ai nhỉ? Sao lại rơi ở đây?” Bà Ngọc Lan nhặt chiếc mũ lên rồi đặt lên bàn.
Hải Nguyên nhìn chiếc mũ thấy nó rất quen, cảm giác như đã thấy ở đâu đó rồi.
“Em thích nó à, cho em đấy!” hải Nguyên nói rồi đội chiếc mũ lên đầu Linda, cô cười rất vui vẻ rồi lấy ra ngắm nghía nó mỉm cười ngốc nghếch.
Chuyện đó đã từ rất lâu rồi, không ngờ chiếc mũ này vẫn còn. “Linda đã đến đây, phải chăng cô ấy đã đưa Khánh Đan đi đâu?” Hải Nguyên nhớ đến chiếc xe dưới bãi đỗ xe của bệnh viện trong lòng thấy lo sợ.
“Mẹ báo cảnh sát đi, Khánh Đan bị bắt đi rồi!” Hải Nguyên nói rồi chạy đi mất. Anh đi tìm khắp bệnh viện cũng không thấy, hỏi mọi người cũng không ai biết, anh thở dài và nhìn lên trên cao chợt thấy bóng Linda trên tầng thường của tòa nhà đối diện liền chạy thật nhanh lên trên đấy.
Linda thấy Hải Nguyên lên liền kéo Khánh Đan lùi lại phía sau gần lan can:
“Anh cuối cùng cũng xuất hiện.” Linda mỉm cười nhìn Hải Nguyên.
“Linda, em muốn làm gì?” Hải Nguyên hốt hoảng định chạy lại thì Linda ngăn cản.
“Không được lại gần, anh mà lại gần tôi sẽ đẩy cô ta xuống!” Linda đe dọa.
“Được, anh không lại gần, em hãy thả Khánh Đan ra.”
“Khánh Đan, cô giỏi thật đấy, lúc nào cũng có nhiều người bảo vệ cô. Cô biết không? Tôi rất ngưỡng mộ cô. Còn tôi, mọi người đều bỏ rơi tôi, đến anh ấy cũng bỏ rơi tôi vì cô.” Linda nói rồi đưa ánh mắt căm hận nhìn Hải Nguyên.
“Em đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, Linda. Quay lại đi, mọi chuyện có thể từ từ giải quyết mà!” Hải Nguyên nhẹ nhàng khuyên.
“Giải quyết? Ai cũng biết tôi mới là kẻ muốn giết Khánh Đan, cảnh sát đang tìm tôi, giải quyết được sao? Anh nhất định bỏ tôi, giải quyết như thế nào? Hải Nguyên, từ nhỏ tôi đã yêu anh vậy mà anh đối xử với tôi ra sao?” Linda càng nói càng siết chặt tay giữ Khánh Đan, ánh mắt tức giận. “Anh phản bội tôi, tôi sẽ khiến anh và cô ta phải nến mùi đau khổ khi mất người mình yêu là như thế nào!” Khánh Đan lúc này chỉ im lặng mặc kệ Linda, cô không còn sức để vùng vẫy nữa.
“Linda, em thả Khánh Đan ra, em muốn gì anh cũng đều đồng ý.”
“Thả cô ta, thả cô ta anh có yêu tôi không? Tất cả đã quá muộn rồi!” Linda càng nói nước mắt càng chảy giàn giụa.
“Linda, nghe lời anh, chỉ cần em thả cô ấy ra, chuyện gì cũng có thể bắt đầu lại từ đầu.” Hải Nguyên vừa nói vừa bước từng bước gần hai cô gái.
“Không, anh lừa tôi, tôi không tin!” Linda vừa nói vừa lùi lại phía sau
“Aaa…”
Cô vấp phải viên gạch và trượt chân ngã ngửa qua lan can, tay vẫn bám chặt lấy Khánh Đan. Khánh Đan phản ứng nhanh nên bám được vào thềm chắn cửa nhô ra bên ngoài khiến hai cô gái lơ lửng trên cao.
“Bám chắc tay tôi đừng buông ra.” Khánh Đan nói rồi dùng hết sức mình mà giữ chắc lấy tay Linda. Hải Nguyên thấy vậy liền tìm cách xuống cứu.
“Tôi hại cô tại sao cô còn cứu tôi?” Linda nói.
“Đừng nói nữa, giữ chặt lấy đi.” Khánh Đan nói tay cô đã dần trở nên mất cảm giác, bàn tay bám vào thềm rớm máu.
“Cô không hận tôi sao?”
“Cô coi tôi là bạn nhưng tôi lại làm chuyện có lỗi với cô.”
Linda nghe Khánh Đan nói thì im lặng. Cô đã từng coi Khánh Đan là bạn, nhưng chính cô là người lợi dụng lúc Hải Nguyên say để ép anh lấy cô, cô mới là người cướp người yêu của Khánh Đan. Cô còn hại chết đứa con chưa chào đời của cô ấy, suýt nữa hại chết cô ấy vậy mà cô ấy vẫn cứu cô, vẫn nói cô ấy có lỗi với cô. Trong chuyện này cô mới là người sai, cô vì tình yêu cố chấp mà tổn thương bao nhiêu người. Linda cúi xuống nhìn phía dưới khẽ mỉm cười rồi lại nhìn Khánh Đan, nhìn người con trai bất chấp nguy hiểm tìm cách xuống cứu người con gái anh yêu. Sắc mặt Khánh Đan trắng bệch, bàn tay rớm máu sắp không trụ được nữa, Linda nhìn lên bầu trời trong xanh rồi nới lỏng bàn tay.
“Cô làm gì vậy?”
“Buông tay ra đi, nếu không cả hai cùng chết đó!” Linda bình thản nói.
“Tôi sẽ không để cô chết đâu!”
“Thực ra tôi rất ngưỡng mộ cô. Anh ấy rất yêu cô!” Linda mỉm cười, nụ cười rất mãn nguyện rồi từ từ rơi xuống. Cuộc đời này cô gặp được những người yêu thương cô như vậy cô đã rất mãn nguyện rồi, một Mark luôn ở bên cô để cô thoải mái trút giận, một Hải Nguyên luôn chiều the