
Tác giả: Diệp Phong
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134890
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/890 lượt.
suy nghĩ. Cô trong kí ức của anh là một cô gái vui vẻ hồn nhiên, thích ỷ lại nhưng bây giờ trước mặt anh là một người phụ nữ trưởng thành, độc lập. Cơ thể cô cũng gầy hẳn đi, có lẽ cô đã rất vất vả vừa chăm sóc anh lại vừa lo cho công ty trong thời gian anh hôn mê. Những suy nghĩ ấy khiến anh đau xót vô cùng, không biết bao nhiêu lần trong cơn mê nghe cô nói chuyện, nghe tiếng cô khóc khi nói về những khó khăn trong công ty anh rất muốn tỉnh dậy ôm lấy cô, anh ủi cô nhưng anh không cách nào tỉnh lại được. Hải Nguyên khẽ nắm lấy bàn tay gầy gò của cô đang đặt trên giường, môi mấp máy gọi tên cô.
Khánh Đan cảm thấy bàn tay nắm lấy tay mình nhưng lại không phải bàn tay nhỏ bé của một đứa trẻ, suy nghĩ thoáng qua trong đầu khiến trái tim cô bất giác run lên, cô quay người lại nhìn. Hải Nguyên đang nằm trên giường, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, bàn tay anh nắm chặt tay cô.
“Hải Nguyên, cuối cùng anh cũng chịu tỉnh lại. Em đợi giây phút này đã lâu lắm rồi.” Khánh Đan nhìn anh, nước mắt không ngừng trào ra. Hải Nguyên nhìn cô khẽ cười, anh đưa tay lên lau nước mắt đang vương trên má cô.
“Những gì em nói anh đều nghe thấy hết, làm sao anh nỡ bỏ mặc em không lo được chứ!”
“Sau này anh không được phép rời xa em nữa!”
“Tuyệt đối không!”
Hải Nguyên nhìn Khánh Đan mỉm cười, trong mắt cô bây giờ không có bất cứ ưu phiền gì nữa, chỉ còn lại hình bóng anh và nụ cười hạnh phúc còn nguyên vẹn trên môi. Cô khẽ dựa vào người anh thì thầm.
“Hải Nguyên, em yêu anh.”
Hải Nguyên nghe cô nói cũng đáp lại:
“Anh cũng yêu em! Suốt đời suốt kiếp chỉ yêu mình em!”
1. Văn phòng tổng giám đốc.
Nhân viên trong công ty nhìn thấy người con trai đi vào từ bên ngoài, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng dường như không hề thay đổi sau một năm hôn mê trong bệnh viện. Anh nhìn cách bày trí trong các văn phòng trong công công ty không khỏi ngạc nhiên. Không biết đây có còn là công ty của anh không nữa, màu sắc đâu ra mà nhiều như vậy, hoa cũng xuất hiện ở khắp nơi. Mấy cô gái nhìn thấy anh thì mặt xanh mét nhìn anh lại nhìn mấy chậu hoa trang trí trên tường. Dương Hải Nguyên không thích hoa cũng không thích văn phòng trang trí quá nhiều màu sắc, thế giới của anh chỉ có màu đen và màu trắng. Ai cả gan thay đổi bài trí của anh?
“Chào tổng giám đốc!” Mọi người nhìn thấy anh đồng thanh lên tiếng chào rồi lủi mất không ai dám tiến lại gần anh, chỉ sợ anh sẽ bực mình nổi giận. Hải Nguyên gật đầu với mọi người rồi đi vào trong.
Qua cánh cửa kính trong suốt anh nhìn cô gái đang ngồi trên chiếc ghế của mình đang cúi đầu đọc tập tài liệu trên tay, trên môi cô vẫn thoáng hiện nụ cười hạnh phúc. Anh nhìn lọ hoa đỗ quyên được đặt trên bàn, nhìn căn phòng mới mang phong cách của cô. Thực ra thì cũng không khó coi lắm, rất có sức sống!
“Chào tống giám đốc.” Cô thứ kí e dè nhìn anh chào.
“Vậy à?” Khánh Đan mỉm cười, đúng lúc đó Hải Nguyên bước vào, Khánh Đan liền mỉm cười nói: “Ai dám tức giận bởi cách tranh trí văn phòng của chị thế?”
Hải Nguyên nghe cô nói liền mỉm cười: “Ai mà to gan vậy?”
Khánh Đan mỉm cười nhìn anh rồi nói với thư kí: “Em ra ngoài đi, lát chị xem xong tài liệu thì chị mang ra cho.
Cô thư kí vâng dạ rồi đi ra khỏi phòng.
“Nghe nói anh rất bất mãn khi em biến văn phòng của anh thành như này!”
“Anh không dám, em thích làm thế nào thì làm như vậy.” Hải Nguyên mỉm cười rồi tiến lại ngồi bên cạnh cô vòng tay ôm lấy cô. Khánh Đan lườm anh và đẩy anh ra:
“Đây là công ty đấy!”
“Cho bọn họ mười cái gan cũng không dám nhìn vào đây đâu.” Hải Nguyên nói và ôm chặt cô hơn không cho cô thoát khỏi vòng tay của mình.
“Anh nghiêm khắc với nhân viên quá đấy!”
“Không nghiêm không trị được.”
“Mà anh vừa bình phục đã đến đây làm gì, sao không ở nhà nghỉ ngơi?”
“Thì nhớ em mà.”
Khánh Đan nghe anh nói khẽ bĩu môi nhưng ánh mắt lại toát lên sự hạnh phúc.
“Đi, chúng ta về nhà thôi.” Hải Nguyên đứng dậy và kéo cô ra khỏi ghế.
“Còn chưa tan ca mà.”
“Mặc kệ, cũng sắp tan ca rồi, hôm nay về sớm chút, anh đưa em đến một nơi.” Không đợi sự đồng ý của cô anh liền kéo cô ra khỏi văn phòng, cô cau mày nhìn anh nhưng vẫn bước theo anh.
“Tài liệu chị kí rồi, em tự vào văn phòng lấy nhé!” Khánh Đan nói khi đi qua chỗ thứ kí, cô gái nhìn bóng hai người nắm tay nhau ra khỏi công ty khuất dần khẽ mỉm cười. Cô làm việc ở đây mấy năm nhưng chưa bao giờ cô thấy tổng giám đốc trong bộ dạng hạnh phúc như vậy, hạnh phúc của họ thật khiến cô ngưỡng mộ vô cùng.
1. Cầu hôn.
Hải Nguyên đưa Khánh Đan đến cô nhi viện. Dự án này sau khi Hải Nguyên hôn mê, Khánh Đan vẫn cố gắng hoàn thành đúng thời hạn và tiếp nhận trẻ mồ côi từ các nơi.
“Anh muốn đưa em đến đây ư?”
“Ừ, anh có một món quà tặng cho em. Em đứng ở đây đợi anh một lát nhé!”
Hải Nguyên nói rồi đi vào trong, Khánh Đan nhìn theo anh đi khẽ mỉm cười.
“Cô Khánh Đan, chú Hải Nguyên bảo chúng con gọi cô vào.”
Khánh Đan nhìn một nhóm trẻ con đứng trước mặt m