
Tác giả: Vu Trinh
Ngày cập nhật: 03:48 22/12/2015
Lượt xem: 134745
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/745 lượt.
lặp lại một lần.
"Anh ấy rất bận, huống chi sau khi tan việc chính là thời gian cá nhân, tại sao em lại cùng anh ấy tới siêu thị mua đồ?" Cô càng nói càng nghi ngờ, không hiểu nổi Logic của anh là như thế nào.
"Anh nghĩ quan hệ hai người không chỉ như thế." Lương Tuấn không buông tha lần nữa hỏi lấy, giống như là phải tra ra được manh mối.
"Anh ——" anh cho là, cô là cái loại phụ nữ tùy tiện sao?
Trừng mắt nhìn anh một hồi lâu, Sở Mạn Hà xoay người chạy ra ngoài.
Nhìn mưa to tầm tả, Lương Tuấn không nghĩ ngợi liền lập tức đuổi theo, kéo cô lại.
"Lên xe!" Anh giản lược nói một câu."Anh đưa em trở về."
". . . . . ." Sở Mạn Hà căn bản không có cơ hội kháng nghị, người đã bị anh kéo lên xe.
Ngồi lên xe, cô luôn cúi đầu, thủy chung rất an tĩnh.
Anh nghĩ quan hệ hai người không chỉ như thế .
Mỗi khi nghĩ đến Lương Tuấn luôn coi cô như phụ nữ phóng đãng, cô cảm thấy thật khó chịu, chẳng biết từ lúc nào nước mắt lại lặng lẽ xông ra.
Những năm gần đây, cô vẫn rất cố gắng, cũng rất nỗ lực phấn đấu, cha mẹ mất khiến cô không thể không kiên cường, không thể không độc lập, nhưng Sở triển Đường lại phá hủy tất cả, làm cô chỉ đơn thuần muốn có một người bạn, cũng có vẻ rất khó khăn.
Cô không trách anh, dù sao là cô chủ động quyến rũ anh, không trách được sẽ bị người ta nhìn như vậy.
Cô nên cứ như vậy buông tha, cam chịu tất cả lên án của anh, hai người vốn là hai đường thẳng song song vẫn nên trở về quỹ đạo của mình, nhưng cô phát hiện mình cũng không muốn ở trong lòng anh lưu lại ấn tượng xấu như vậy, cô muốn cùng anh nói chuyện về Sở Triển Đường.
"Em có thể mời anh ly cà phê không?" Cô cố gắng mở miệng.
Cô không muốn lần nữa bị anh hiểu lầm, nhưng cô nghĩ thừa dịp cơ hội này, đem mọi thứ giải thích rõ.
Lương Tuấn kinh ngạc, tròng mắt đen liếc nhìn cô, trong đó khó có thể phân biệt cảm xúc.
Hôm nay cô biểu hiện gần như hoàn mỹ, chính cô cũng nên biết, trừ phi cô để ý đến việc bị ngã, chẳng lẽ cô còn muốn cứu lấy sai lầm nhỏ đó?
"Dĩ nhiên có thể." Sau đó Lương Tuấn bổ sung một câu."Nếu như em muốn uống."
"Anh không cần hiểu lầm, em chỉ là có chút chuyện muốn nói với anh."
"Đương nhiên là như vậy!" Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếng cười kia trầm thấp đậm đà, lay động đến lòng cô.
Xe một đường chạy thẳng tới khu nhà cấp cao của anh, đợi đến khi Sở Mạn Hà chân chính bước vào trong phòng rộng gần trăm bình, mới biết cái gì gọi là giàu nghèo cách xa chênh lệch.
Không có hào hoa trang hoàng, nhưng đá cẩm thạch cao cấp, lại làm cho toàn bộ không gian hiện ra một loại phong cách hiện đại giản dị.
Bên trong nhà sáng lên ánh đèn dìu dịu, máy điều hòa không khí cũng tự động hoạt động khi bước vào, điện thoại trả lời tự động cũng bắt đầu theo thứ tự phát lại tin nhắn.
Sở Mạn Hà chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
"Em muốn uống gì?"
Tiện tay cởi áo khoác ra, anh tự mình bước vào phòng bếp.
"Sao cũng được." Cô kinh ngạc nhìn, ánh mắt cẩn thận đánh giá cách bày biện bên trong nhà.
Lần này Sở Mạn Hà hiểu ra, cũng khó trách Lương Tuấn luôn phòng bị sâu nặng, giàu có như vậy, đều là mơ ước của nhiều người!
Không lâu sau, mùi cà phê thơm nồng tràn ngập phòng, cũng thoáng trấn định thần kinh cẳng thẳng của cô.
Giả bộ tỉnh táo thưởng thức những bức tranh trên tường, lơ đãng quay người lại, phát hiện chẳng biết từ lúc nào anh đã đứng ở phía sau, trong tay bưng một ly cà phê, trên cánh tay còn có khăn lông trắng.
"Trước tiên lau khô người đi!" Anh đặt cà phê trên bàn, đưa khăn lông cho cô.
Yên lặng nhận khăn lông, cô nhỏ giọng cám ơn.
Cô nhẹ nhàng lau khô tóc, lúc này mới phát hiện, áo sơ mi trắng trên người sớm bởi vì nước mưa, mà biến thành hơi mờ . . . . . .
"Em tới, không phải chỉ vì một ly cà phê?" anh nhìn chằm chằm cô.
"Em —— em ——"
Cô dĩ nhiên không phải tới uống cà phê , mà là muốn cùng anh giải thích hiểu lầm ——
Nhưng mà, y phục ướt đẫm của cô liền dính vào bờ ngực rắn chắc của anh, hơi thở đậm mùi đàn ông, liền làm rối loạn tim cô.
Hơi thở ấm áp như có như không phả vào gương mặt, cần cổ cô, khiêu khích làm cô không khỏi run rẩy.
"Em tính không làm mà lui?"
"Em không tính làm gì cả!" Cô có chút chịu nhục giải thích.
"Nói dối!" Âm thanh của anh mang theo nụ cười, ánh mắt nhìn gần cô. "Em muốn quyến rũ anh, không phải sao? Giống như lần trước vậy."
Anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, mà là người đàn ông bình thường, đối mặt với cô gái xinh đẹp, làm sao có thể thờ ơ?
Bóng vàng dưới ánh đèn, con ngươi đen thui như lóe lên hai ngọn lửa.
"Em không có. . . . . ." Cô muốn phản bác, nhưng chỉ phát ra âm thanh thì thầm yếu đuối.
Cô không dám ngẩng đầu, hơi thở nồng đậm ấm áp của phái nam, làm gương mặt cô đỏ ửng.
"Nói cho anh biết, em định làm gì?" Âm thanh của anh khàn khàn trầm thấp.
"Hãy nghe em nói, về lần trước ——" cô cố gắng giữ vững tỉnh táo, đem cả sự việc giải thích rõ, suy nghĩ lại bị ngón tay của anh lau gương mặt mình mà cắt đứt.
T