
Tác giả: Vu Trinh
Ngày cập nhật: 03:48 22/12/2015
Lượt xem: 134749
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/749 lượt.
trang thông tin điện tử lớn, nhưng từ đầu đến cuối cũng không tiến được vào lòng Sở Mạn Hà, trong lòng luôn chỉ có một bóng dáng hỗn loạn không ngừng.
Vất vả cầm cự đến đem khuya, đoàn người rốt cuộc cũng chịu giản tán, Sở Mạn Hà như trút được gánh nặng, nhưng vẫn không từ chối được sự kiên trì của Dương Lam, để anh đưa mình về tận nhà.
Đến trước cửa nhà trọ, Dương Lam thân thiết mở cửa xe cho cô, Sở Mạn Hà nói tiếng cảm ơn, nhìn xe anh đi xa, mới xoay người lấy chìa khóa chuẩn bị vào nhà.
“Thật là một hnh ảnh thân mật khiến người ta hâm mộ!”
Đột nhiên, một bóng dáng thon dài xuất hiện trước mặt, chặn lại đường đi của cô.
Nghe thấy giọng nói đó, cô hít vào một hơi khí lạnh.
Anh trước mắt cao lớn, nhìn qua âm trầm dọa người như vậy, giống như sự giả địa ngục tới đây để báo thù… trời ạ, cô lại đang suy nghĩ lung tung cái gì? Sở Mạn Hà kịp thời ngăn cản ý nghĩ hoang đường.
“Lương Tuấn?” Tròng lòng cô dâng lên một loại rung động khó hiểu, cảm xúc mâu thuẫn như là…muốn gặp anh thế nhưng lại sợ anh.
“Em cho rằng em có thể trốn sao?” Giọng nói lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run.
Nhìn sắc mặt sợ hãi của cô, Lương Tuấn lập tức nhận định cô chính là đồng phạm.
Nét mặt cô khiếp sợ, chột dạ, trước khi tới đây, anh gần như tin tưởng cô vô tội, tin tưởng đây là một sự hiểu lầm, nhưng, nét mắt bất an của cô lúc này đã nói rõ tất cả.
Anh thình lình xuất hiện, khiến cho tay chân cô luống cuống.
Cho dù chuyện đã xảy ra nhiều ngày như vậy, cô vẫn không có dũng khí đối mặt với anh, cô ngây thơ cho là, chỉ cần trốn tránh một chút, chuyện này sẽ rất nhanh bị anh quên đi, trở thành một chút chuyện phong lưu trong tình yêu của quá khứ, không ngờ anh sẽ chủ động tìm tới mình.
Cô không biết đối mặt với anh như thế nào, cũng không biết giải thích như thế nào, dù sao anh luôn cho cô là một người phụ nữ phóng đãng, cho dù cô giải thích nhiều hơn nữa, cũng không cách nào để anh tin tưởng.
Lập tức, cách duy nhất cô nghĩ tới chỉ có… trốn!
Cô xoay người chạy, mặc kệ đèn xanh đèn đỏ bên đường, cô thậm chí không thèm nhìn chạy về phía bên kia.
Bóng dàng mảnh khảnh chạy vào lòng đường, tiếng còi chói tai nhất thời vang lên.
Lương Tuấn không chút nghĩ ngợi, chạy vào trong lòng đường.
“Đáng chết!” Anh cực kì tức giận giữ lấy tay cô, không nhịn được mở miệng mắng. “Em không cần tính mạng sao?” Cô chằng những tính kế anh, còn muốn anh mang trên lưng tôi danh mưu sát?!
Kéo cô tới ven đường, Lương Tuấn hận chết người phụ nữ khiến cho người khác không cách nào nắm giữ này, rồi lại không cách nào không chú ý đến, mới vừa rồi tim anh gần như dừng lại.
“Em trốn không thoát đâu, dù chân trời góc biển anh cũng tìm ra em!” Lương Tuấn giữ chặt cánh tay cô không buông, ngược lại còn từ từ dùng sức.
“Anh có ý gì?” Cô bị đau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, không hiểu, cô chỉ không chào mà biệt, vì sao anh lại phẫn nộ giống như bị cô lừa.
“Đến lúc này, em còn muốn giả ngu?” Cảm xúc tức giận khiến khuôn mặt anh vặn vẹo, cứng ngắc.
Anh không quan tâm tiền, thậm chí chỉ cần cô mở miệng, anh sẽ nguyện ý cho cô vô điều kiện! Nhưng anh hận việc lừa gạt, giống như vứt tôn nghiêm của anh xuống lòng bàn chân mà giẫm đạp.
Tình cảm và rung động khó hiểu như có như không bị cô khơi dậy, cuối cùng biến thành trò cười.
Thế nhưng anh lại cho rằng, anh từng động lòng vì người phụ nữ tham lam, giỏi tính toán này? Đã từng vì cô đăc biệt xinh đẹp, cặp mắt trong suốt tinh khiết mà không kiềm chế nổi tình cảm?
Trời ạ, anh đúng là một tên ngốc buồn cười!
“Đây chính là thủ đoạn trước sau như một của em?” Anh cười lạnh. “Trước đó thiết kế một mánh khóe lừa người cao siêu, sau lại dùng khổ nhục kế để tranh thủ sự đồng tình?”
“Mánh khóe bịp người?” Sở Mạn Hà mờ mịt lắc đầu. “Em… em không hiểu ý của anh?” Cô đã làm gì?
“Đừng nói với anh, em không biết chuyện năm mươi triệu! Hai anh em các người một người đáp một người hát, phối hợp thật sự không chê vào đâu được!”
“Năm mươi triệu?” Mấy chữ này hoàn toàn dọa cô sợ hãi. “Anh nói mọi chuyện rõ ràng!” Tâm như bị người ta giữ chặt trong lòng bàn tay, đến hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cô biết Sở Triển Đường muốn tiền đến điên rồi, chính anh ta, dù làm điều trái với lương tâm, những chuyện làm tổn thương người khác cũng làm ra được.
“Em xác định còn muốn tiếp tục đóng vai nhân vật vô tội đáng thương?” Anh đùa cợt nhìn chằm cô.
“Nói cho em biết!” Cô gắng giữ hai chân sắp xụi lơ nói từng chữ một.
“Anh trai em mở miệng muốn anh đưa cho anh ta năm mươi triệu tiền che giấu, vì anh chơi em gái anh ta.” Giọng anh không có chút độ ấm.
Trong nháy mắt, giống như có trận gió lạnh vụt qua đầu cô, tất cả suy nghĩ trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Sở Triển Đường đòi Lương Tuấn năm mươi triệu? Tại sao anh ta lại biết chuyện đêm hôm đó?
Tại sao Sở Triển Đường phải làm như vậy? Cô đã hi sinh vì anh ta quá nhiều, cũng làm quá nhiều, cô không thể tin thậm chí ngay cả tôn nghiên của cô anh ta cũng vứt đi!
“Tôi thật sự không thể biết được!” Khó