
Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích
Tác giả: Thảo Môi Tương
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 134558
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/558 lượt.
ơi ý nghĩ từ bỏ kế hoạch này của hắn.
Đó là một cô gái 15 tuổi xinh đẹp tuyệt trần, cho dù các mỹ nữ luôn luôn vây quanh Tống Đạt Cơ cũng không thể bằng một góc của cô. Hơn nữa , cô lại còn là 1 trong số những hậu nhân còn sót lại của Bích tộc ,đây không phải là niềm vui bất ngờ với hắn hay sao?
Thiếu nữ ấy tên là “Bích Úc”, âm đồng “Ngọc bích”, cô như một viên ngọc tỏa sang được cất giấu tận vữ thẳm , toàn thân toát ra hơi thở hấp dẫn quyến rũ hắn. Mỗi lần nhìn Bích Úc trầm tĩnh ngây ngốc ngồi bên cạnh, Tống Đạt Cơ luôn nhịn không nổi ôm cô vào ngực rồi yêu thương, dù cho hai người kém nhau tới hai mươi bảy tuổi, hay nói cách khác , hắn có thể làm cha cô được rồi.
Nhưng mà một mỹ nữ tuyệt thế như vậy , có người đàn ông nào chống cự lại nổi mê hoặc của mỹ nữ bao giờ không. Cho nên hắn đã sủng ái cô trong suốt 5 năm , không hề lăng nhăng với cô gái nào khác, ngay cả Tống gia hắn cũng rất ít khi trở về, xây một căn nhà lớn ở ngoại ô rồi ở đó với cô.
Trong khoảng thời gian sống cùng cô, hắn đã hiểu rõ hơn về “Bích tộc” ,thì ra trước kia có rất nhiều nhận thức sai lầm. Kỳ thật, chỉ có phụ nữ Bích tộc sinh con gái mới có được gene di truyền xuất sắc của bọn họ, mà sinh con trai tuy vẫn có những ưu điểm hơn người nhưng gene di truyền sẽ bị hạn chế . Như vậy nếu hai người bọn họ sinh con gái, đứa bé đó vĩnh viễn không bị mắc căn bệnh quái lạ của gia tộc hắn vì nó có gene của “Bích tộc”, còn nếu sinh con trai, tuy thằng bé sẽ không mắc bệnh, nhưng cũng không bảo đảm các đời tiếp theo , tiếp theo nữa không mắc căn bệnh quái lạ ấy.
Thân là “Bích tộc”, không lẽ con gái cô là ứng cử viên sang giá nhất cho việc lai giống ư?
Hắn tưởng cô không có khả năng sinh đẻ nên thả cô đi , bây giờ lại bị tên đáng ghét nào đó làm cho lớn bụng, bất quá không sao , như vậy càng tốt , đúng không a? Nếu đứa bé này là con ông thì nó sẽ là em gái của mấy thằng bé kia! Loạn luân sinh con chưa chắc đã có gene xuất sắc mà.
Sự việc diễn ra theo đúng ý của hắn, Bảy tháng sau Bích Úc sinh được một bé gái xinh xắn khỏe mạnh.
Quả là một sinh linh nhỏ bé đáng yêu! Đôi mắt cô bé vừa tròn vừa đẹp giống hệt mẹ, mới sinh ra chưa được bao lâu đã linh hoạt ngóng nhìn 4 phía. Tống Đạt Cơ vừa nhìn thấy cô bé đã bị mê hoặc, khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê và đôi tay mập mạp xinh xắn đã khơi dậy tình yêu thương trong hắn. Lập tức phá vỡ quy định chỉ cho con trai nhập hộ tịch, hắn nhập luôn cô bé này vào Tống gia , danh chính ngôn thuận trở thành ba ba của cô.
Do Bích Úc phản đối mãnh liệt rằng cô bé còn quá nhỏ, nên không cho hắn mang con về Tống gia, tuy nhiên chỉ cần có thời gian rảnh rỗi , hắn lập tức đến chơi với đứa bé. Hắn thích hôn lên khuôn mặt khả ái rồi trêu chọc nó không ngừng cười, ngay cả lão Vinh- tổng quản đi cùng cũng phải thốt lên : “Lão gia còn chưa từng coi các thiếu gia là bảo bối như thế này đâu!”
Đúng , đến con ruột của hắn cũng chưa từng nhận được sự đãi ngộ đặc biệt như cô bé này!
Vì sao ư? Bởi vì con trai hắn có nhiều rồi, còn người của ‘Bích tộc’ tìm đến 10 năm mà vẫn chỉ thấy 1. Không, hiện tại là 2 mới đúng. Bảo vật quý giá thế này đương nhiên phải nâng như nâng trứng , hứng như hứng hoa rồi, chờ con bé khỏe mạnh lớn lên , hưng vượng của gia tộc hắn không còn đáng lo ngại nữa rồi .
Quản gia trẻ tuổi – lão Vinh bước nhanh tới nói nhỏ bên tai hắn mấy câu, sau đó sắc mặt Tống Đạt Cơ trầm xuống, “Lại để cô ấy trốn thoát? Thôi, dù sao bây giờ cô ta cũng không còn quan trọng nữa, tôi chỉ cần Nhân Nhân thôi.” Hắn phất phất tay bảo lão Vinh lui ra.
1 hồi âm thanh thanh thúy truyền tới, cô gái người nước ngoài tinh khiết như thủy tinh xuất hiện ở ngưỡng cửa, làn da trắng hồng, con ngươi màu tím bắn ra những tia sáng lạ kỳ. Cô mặc một chiếc váy màu xanh thẫm, trên cánh tay thon dài là mấy cái vòng tinh xảo , mỗi chiếc lại được gắn một quả chuông nhỏ tý.
Đi theo đằng sau cô là một cậu bé xinh đẹp như thiên sứ, ngũ quan xinh đẹp non nớt không khác gì mẹ nó. Rõ ràng chỉ mới ba tuổi mà trong đôi mắt của nó đã hiện lên vẻ thành thục ổn định lạ thường, giờ phút này nó chỉ cần biểu hiện mình là một cậu bé hiền lành hiểu biết.
“Mạt Lỵ tới rồi hả ! Nga, Ngạn Ngạn vẫn rất ngoan a!” Tống Đạt Cơ nở nụ cười, hắn sờ sờ mái tóc màu vàng của con trai. Đứa bé này khá cao vì dòng máu nó mang trong mình có 1 nửa là ngoại quốc, có năng lực thôi miên và đặc thù khống chế tâm trí người khác.
“Thời gian giao hẹn đã đến .” Giọng nói của cô mang âm hưởng của người nước ngoài, còn gương mặt thể hiện rõ ý kiên quyết vô cùng mãnh liệt.
Mắt hắn chợt lóe, lập tức thong dong nói: “Thời gian trôi đi nhanh thật , cô không nói chắc tôi cũng không nhớ đâu . Đúng a, Ngạn Ngạn đã ba tuổi rồi đấy nhỉ! Chuyện cô yêu cầu tôi đã xử lý xong , trừ cái chân hơi thọt thì sức khỏe của hắn coi như không còn gì lo ngại nữa . Còn cả kẻ thù của hắn cũng sẽ không tìm đến nữa!” Hắn gọi lão tổng quản bên cạnh.
“Lão gia!” Lão Vinh lập tức hiểu ý đưa ra một xấp giấy.”Đây là