The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Nữ Hoành Hành

Yêu Nữ Hoành Hành

Tác giả: Chu Khinh

Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015

Lượt xem: 134809

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/809 lượt.

óc như ngày hôm nay, rồi còn lớn tiếng mắng mỏ anh nữa, quả thực đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy chuyện này.
Chẳng lẽ anh đã ép cô đến cực hạn rồi sao? Đem một người bình tĩnh vô cảm ép thành như vậy……
Sau một lúc lâu, anh mới phản ứng lại, nhưng không hề đưa tay ngăn cản cô. “Này, cô nàng, em làm rõ ràng cho anh, lúc trước là em muốn anh tránh xa mình đấy chứ! Thẩm Luật anh cũng không phải là con chó do em nuôi, làm sao có thể để mặc em hô đến là đến, hô đi là đi được?!” “Lúc ban đầu em bảo anh đi, sao anh không đi chứ? Tại sao lần đó anh lại đột nhiên nghe lời như vậy?”
Chuyện này…Thẩm Luật há hốc mồm, trên đời này quả nhiên không thể nói lý được với phụ nữ, đen cũng có thể nói thành trắng, thì ra người bình tĩnh như Hạ Thấm Đồng cũng có lúc không phân biệt phải trái, đúng sai như vậy.
“Bởi vì em muốn kết giao cùng Diệp Ngữ Nam còn gì! Cho dù anh yêu em đến mấy cũng không thể để tự tôn của bản thân bị tổn thương được.”
“Lúc trước em cho rằng anh không phải là mẫu người mà em mong ước, trên thực tế, bắt đầu từ năm mười chín tuổi em đã luôn nhận định ở trong lòng như vậy rồi! Nếu không phải là anh, có lẽ ngày hôm nay em nhất định sẽ ở bên anh ấy, nhưng mà anh lại cố tình xuất hiện, cố tình để em yêu thương anh…Anh làm sao có thể hư hỏng như thế, để em yêu anh rồi lại quay lưng bỏ đi chứ…”
Anh đã được mở mang tầm mắt rồi.
Cô khóc đến mức toàn thân run rẩy, khóc đến không còn sức lực đánh anh nữa, chỉ thở hổn hển, nghẹn ngào, đem gương mặt vùi sâu vào lòng anh. “Thẩm Luật, thực xin lỗi…… thực xin lỗi……” Cô ôm anh thật chặt, xiết mạnh, quấn quít lấy eo của anh như sợ sẽ bị anh đẩy ra vậy.
Cô lại khóc nấc lên lần nữa, giống như một đứa trẻ, không hề kiêng kị chút nào, cũng không hề có ý muốn che giấu, cứ ầm ĩ khóc lớn lên như vậy. “Anh đừng rời khỏi em, được không?” Cô nức nở khóc, gằn từng tiếng, “Anh đừng không cần em, được không? Mỗi ngày không có anh ở bên, em, em thực sự không biết nên làm cái gì hết.”
Ngực anh nhanh chóng bị cô làm ẩm ướt, có thể thấy được cô khóc lợi hại đến thế nào, ngay cả nói cũng không còn rõ ràng được nữa.
“Em…em chỉ lĩnh ngộ hơi chậm một chút đối với tình yêu mà thôi, anh, anh muốn trừng phạt em, như thế nào… như thế nào đều được, nhưng mà không cần không để ý đến em…” Lúc này cô thật sự sợ hãi, sợ Thẩm Luật đã không còn tình cảm gì với mình. Trước giờ cô đều luôn chắc chắn, biết anh thích mình, yêu mình, thế nên cho dù cô có đối xử với anh hư hỏng, lạnh lùng đến mấy, anh đều chiều theo, giống như những gì anh đã từng nói, để cô được ở trong thế giới của anh hoành hành.
Nhưng mà lần này, anh lại quyết tâm muốn rời xa cô như vậy, thì ra một khi Thẩm Luật hạ quyết tâm lại kiên định đến thế, cứng rắn đến vậy, hoàn toàn không lưu lại đường sống! Cô sợ, cô thực sự sợ, cô không muốn anh rời khỏi mình……
Cô chừng từng biết, bản thân mình lại tồn tại những cảm xúc mãnh liệt như thế, giống như cảm xúc yêu thương hai mươi mấy năm qua chưa từng biểu lộ bởi vì đều đã dành hết tất cả cho anh vậy.
Anh không nói gì…… Lòng của cô càng ngày càng đau, cũng càng ngày càng lạnh, chẳng lẽ vẫn không thể được sao? Làm như thế nào cũng không được phải không? Lần này có phải cô đã thật sự mất anh rồi? Không còn cách nào nhìn thấy nụ cười tươi sáng của anh nữa sao? Cuối cùng vẫn không thể được anh yêu thương, chiều chuộng nữa rồi, phải không?
Cô khóc thảm thiết, tê tâm liệt phế như thế khiến Thẩm Luật cảm giác mỗi một phần cơ bắp toàn thân như đang căng ra, khiến máu tươi văng khắp nơi, đau đớn tận cùng vậy.
Ai…” Tiếng thở dài rất nhẹ vang lên trên đầu cô, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lên mái tóc, ôn nhu vuốt ve. “Thấm Đồng.”
Cô nâng khuôn mặt tràn đầy nước mắt lên, nhìn anh, không dám tin cách gọi ấy có thể xuất hiện trên môi anh thêm một lần nữa.
“Em nói xem, anh nên làm thế nào với em bây giờ?” Anh bất đắc dĩ nhìn cô, sau đó nở nụ cười. Tâm cô như mềm thành nước chảy, nụ cười đó, anh lại có thể cười với cô được rồi.
“Anh đã từng nghĩ cả đời này sẽ không còn dính dáng gì với em nữa.” Anh vươn tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, phụ nữ một khi đã khóc quả nhiên không sao ngăn lại được. “Nhưng mà em lại ngốc như thế, lúc nào cũng xuất hiện.”
Bình tĩnh, lãnh đạm, anh không thể tiếp tục làm được nữa! Bởi vì anh đã bị Hạ Thấm Đồng không chút kinh nghiệm đánh bại hoàn toàn rồi, hơn nữa đáng chết nhất là, anh lại còn cảm thấy vẻ ngoài không chút thục nữ ấy của cô thật sự đáng yêu nữa chứ, ngẫm lại thấy bản thân thật quá đáng khinh mà!
Nhưng, cô là Hạ Thấm Đồng, là người con gái anh không có cách nào quản được hết, cho dù bị coi thường anh cũng sẵn sàng chấp nhận.
“Còn khóc thảm như vậy nữa!” Quen nhau tới giờ, anh chưa từng nhìn thấy cô khóc nhiều đến thế, đương nhiên trừ bỏ những lúc trên giường, anh xấu xa ép buộc cô phải khóc. Trịnh Lệ Trinh cũng từng nói, ngay cả cô cũng chưa từng nhìn thấy chị họ mình rơi nước mắt, cho dù năm đó trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, chị họ bị buộc thôi học cũng không hề khóc chút nào.
Một người con