
Tác giả: Kim Huyên
Ngày cập nhật: 04:39 22/12/2015
Lượt xem: 134732
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/732 lượt.
. “Có khỏe không? Rất đau sao?”.
Cô đỏ mặt, xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống luôn, dời mắt đi nơi khác tìm quần áo của mình. Quần áo của cô la liệt dưới đất, xen lẫn với quần áo anh, quấn lấy nhau, giống như bọn họ vừa rồi.
“Anh…. Có thể để em đứng dậy được không?”. Cô thấp giọng hỏi.
Anh không trả lời, chỉ rút lui khỏi người cô, sau đó trong nháy mắt đã chặn ngang bế bổng cô lên.
“Á!”. Mạnh Thiên Bình sợ hãi la lên, bối rối vội vàng ôm lấy cổ anh, ngừa chính mình té xuống. “Anh đang làm gì?”. Hoảng hốt làm giọng cô có chút chói tai.
“Mang em đi tắm rửa”. Anh thoải mái ôm lấy cô đi về hướng phòng anh.
“Em tự về phòng tắm được, anh nhanh thả em xuống”. Ý định của anh làm cô sợ tới mức trợn tròn 2 mắt, giãy giụa cả kinh kêu lên.
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, dễ dàng bế cô vào căn phòng vốn không khóa cửa của mình, sau đó đưa cô vào phòng tắm. Anh đặt cô ngồi xuống bồn tắm massage, mở nước ấm, sau đó vòng tay ôm cô, kéo vòi sen giúp cô tắm rửa.
Thân thể dần dần thả lỏng, mỏi mệt và cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, Mạnh Thiên Bình bất tri bất giác dựa vào người anh không ngăn được hai mắt díp lại.
Quá buồn ngủ, cô chỉ nhớ rõ hình như mình bị người ta ôm lấy, sau đó chẳng biết gì nữa.
Nói thật, Dịch Tử Xá không ngờ mọi việc lại trở nên như bây giờ.
Buổi sáng tỉnh dậy, trên giường có cô ấy. Trước khi ra khỏi nhà đi làm, có bữa sáng nóng sốt để ăn. Tan tầm về nhà, ngoại trừ ngọn đèn ấm áp trong phòng nghênh đón anh, còn có nụ cười dịu dàng của cô. Sau đó buổi tối đi ngủ, được ôm cô vào lòng, mặc kệ đêm đó hai người có hoan ái hay không đều hạnh phúc.
Cô không còn phải ngủ trong phòng mình sau đêm đó nữa, anh không để cả hai có cơ hội ngủ một mình.
Ngay từ đầu Mạnh Thiên Bình đương nhiên có ý muốn kháng cự, nhưng chỉ một câu nói của anh “Em đã nói sẽ phối hợp” liền đánh vỡ ý kháng cự trong cô ngay, làm cô không thể không khuất phục dưới uy lực của anh.
Được rồi, anh thừa nhận mình thật ti bỉ, nhưng anh yêu hương vị của cô đến kỳ lạ, cảm giác cô dựa vào ngực anh say ngủ, anh còn cách nào?
“Mày cũng không?”. Dịch Tử Xá lắc đầu làm Quý Thành Hạo kinh ngạc nhướng cao mày, anh còn tưởng rằng căn cứ vào đạo lý ‘biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’ thì Dịch Tử Xá sẽ đi tìm Duẫn Dực truy hỏi rõ ràng trước.
“Quái, kẻ lên thớt kế tiếp là mày mà mày vẫn kiềm chế được không đi tra xét tình trạng kẻ địch? Không lẽ mặt trời mọc đằng Tây rồi?”. Quý Thành Hạo chế nhạo anh.
Dịch Tử Xá trừng mắt liếc Quý Thành Hạo một cái, không có tâm tình cãi lộn.
“Hỏi mày 1 vấn đề”. Anh hỏi với vẻ mặt nghiêm túc. “Nếu có 1 đôi nam nữ vì lợi ích nào đó mà kí hợp đồng kết hôn, sau diễn giả làm thật, thì 2 người có tính là vợ chồng không?”.
Trạm Diệc Kì và Quý Thành Hạo nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau, biểu tình trên mặt vô cùng quái dị.
“Kí hợp đồng kết hôn?”. Quý Thành Hạo lặp lại 4 chữ. Có nghe lầm không?
“Trả lời tao trước đã, 2 người đó không phải có mày ở trỏng chứ, Tử Xá?”. Trạm Diệc Kì nhìn anh chằm chằm.
“Đương nhiên không phải”. Anh ngay lập tức thanh minh.
“Xì!”. Quý Thành Hạo nhịn không được buông 1 tiếng rủa.
Trạm Diệc Kì bất đắc dĩ lắc đầu. “Tử Xá, mày có thể lừa người khác dễ dàng, nhưng tụi tao biết mày cả đời mày rồi, mày tưởng tụi tao không biết mày nói xạo toàn là đặc biệt dính dáng tới sự thật à?”. Lát sau, anh nhịn không được hỏi. “Mày thật sự kết hôn với 1 cô rồi?”.
“Đúng”. Nếu lời nói dối đã bị vạch trần, Dịch Tử Xá cũng không giấu giếm nữa, gật đầu ngoan ngoãn thừa nhận.
“Hợp đồng kết hôn? Mày dám làm? Thật vô sỉ ti bỉ!”. Quý Thành Hạo rống lên, không tin anh lại làm ra chuyện thái quá như thế.
Nhìn Thành Hạo bốc hỏa, Dịch Tử Xá nhịn không được nhếch mép, tâm tình đột nhiên tốt hơn hẳn.
“Binh bất yếm trá*. Tao nhớ rõ Duẫn Dực đã nói”.
(*binh bất yếm trá – 兵不厌诈 : trong quân sự, người cầm binh phải biết lừa địch)
“Tao muốn gặp chú Dịch với cô Dịch để vạch trần âm mưu của mày”. Trừng mắt nhìn anh, Quý Thành Hạo nói.
“Mày dám!”. Dịch Tử Xá trừng lại, nghiến răng thốt ra.
“Sao mà không dám, mày không phải vừa mới nói ‘binh bất yếm trá’ sao?”. Thằng này mà lừa được, người bị hại ngược lại sẽ chính là mình. Khế ước kết hôn? Đúng là tuyệt chiêu, sao lúc trước mình không nghĩ ra?. Quý Thành Hạo tức giận chém thớt.
“Mày có làm vậy cũng không ăn thua”. Trạm Diệc Kì lên tiếng nhắc nhở.
“Vì sao?”. Quý Thành Hạo quay đầu hỏi.
“Vừa rồi mày không nghe Tử Xá nói sao?”.
“Tao chỉ nghe chuyện chết tiệt nó giả bộ kết hôn?”.
“Nó nói 2 đứa diễn giả làm thật”.
Quý Thành Hạo ngây người, nhịn không được la lên. “Trời ơi, mày yêu cô nàng kia rồi?”. Anh nhìn về phía Dịch Tử Xá.
Yêu? Dịch Tử Xá bị hai chữ này đánh thẳng sau ót, anh biết mình thích nhìn Mạnh Thiên Bình, thích ôm cô ấy, thích ngửi mùi hương độc nhất của cô, thích đến mê muội, nhưng mà, yêu?
Mình yêu cô ấy sao? Cho nên mới kìm lòng không được muốn dây dưa trên giường với cô ấy, không muốn ngủ riêng?
Cho nên