Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Phải Người Tình Một Đêm

Yêu Phải Người Tình Một Đêm

Tác giả: Kim Huyên

Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015

Lượt xem: 134698

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/698 lượt.

ơ hội tự mình đi xe về mới được.
"Nếu anh bận, sẽ gọi tài xế đến đón em."
Nhìn đi.
"Em mới mang thai sáu, bảy tháng thôi, ngồi xe buýt cũng không phải là việc quá khó, rất nhiều phụ nữ mang thai cũng như vậy mà." Cô muốn thử thuyết phục anh thay đổi tâm ý, không ngờ phản ứng của anh lại...
"Em muốn anh đến trước cổng công ty chờ em sao?"
"Này!" Cô nhắc nhở anh. “Anh mới đồng ý là sẽ không uy hiếp em mà!"
"Nhưng ngoại trừ việc liên quan đến tình trạng sức khỏe của em, anh không muốn sau khi em làm việc mệt nhọc còn phải đi xe buýt về nhà."
"Nhưng em không thấy mệt."
"Đợi đến khi em thấy mệt thì đã quá muộn. Chẳng lẽ em định đợi đến khi cơ thể thực sự xảy ra chuyện mới hối hận sao?" Trạm Diệc Kì dừng xe lại.
Đúng là không nói lại anh mà. Trong lòng Lương Kỳ Gia làm một cái mặt quỷ về anh.
"Biết rồi, em sẽ gọi lại cho anh." Cô tự mở cửa xuống xe.
"Cẩn thận một chút." Anh không quên nhắc lại.
"Biết rồi, bye bye." Cô phất tay, đóng cửa xe lại rồi xoay người rời đi, khóe miệng không kìm được mà khẽ cong lên, thật lâu.






Tâm trạng khá tốt, Lương Kỳ Gia sau khi làm xong công việc của mình, thấy nhàn rỗi bèn trộm lên mạng tìm kiếm, đọc một chút nhật kí của các bà mẹ viết về mang thai, sinh con, ở cữ,... Có khóc có cười.
Đây là trò tiêu khiển mà gần đây cô rất thích, trước đây cô hay ngại hỏi, đồng thời do vấn đề phí cùng thiết bị nên cô rất ít lên mạng, càng không biết trên internet có nhiều thứ hay như vậy.
Nhưng từ khi bị ép sống chung cùng Trạm Diệc Kì, những nghi vấn của cô ngày càng nhiều, bởi vì khi tan làm sẽ có người đón, cơm tối cũng không cần cô phải hao tâm tổn trí, mà máy vi tính thì lại có sẵn, phí sử dụng cũng không liên quan đến cô. Do đó, những khi Trạm Diệc Kì bận rộn vì công việc hay nấu cơm cho cô, không có thời gian đến làm phiền cô, việc cô thường làm nhất là lên mạng.
Bất quá việc trộm lên mạng ở công ty thì lúc nào cũng như lần đầu, cô đều hy vọng giám đốc hay phó giám đốc đừng có việc mà tới tìm cô.
"Kỳ Gia, nguy rồi..."
"Mình nói mỗi người phụ nữ đều hy vọng mình sẽ làm một cô dâu xinh đẹp, chẳng lẽ lại vác bụng bầu mặc áo cưới?"
"Sau đó thì sao?"
"Anh ta gật đầu nói có lý, nhưng lại bảo mình gọi cậu đến phòng anh ta một chuyến." Tiểu Tuệ bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng. "Bây giờ phải làm sao đây?"
Lương Kỳ Gia vỗ vỗ cô, cũng chỉ còn nước đối mặt thôi. "Mình đi một chuyến vậy."
"Không có vấn đề gì chứ?" Cô ấy quan tâm hỏi.
Lúc này điện thoại của Lương Kỳ Gia vang lên, cô mở ngăn kéo lấy di động ra xem, là cha. Đây cũng là một vấn đề cần giải quyết.
"Ai vậy?" Tiểu Tuệ hỏi.
"Ba mình." Cô trả lời, sau đó nhận điện thoại. "Ba à, bây giờ con có việc gấp, lát nữa con gọi lại cho cha được không?"
Ông Lương sau khi đồng ý, liền chủ động chấm dứt trò chuyện.
"Mình đi tìm giám đốc." Cô nói với Tiểu Tuệ, bỏ di động vào túi, xoay người bước về phía phòng giám đốc.
Ngoài dự đoán, giám đốc cũng không có ý trách móc cô, chỉ là hỏi cô mang thai có khỏe không? Dự đoán sinh khi nào, để đến khi cô sinh, anh ta có thể điều chỉnh công việc sao cho công ty vẫn hoạt động bình thường.
Sau khi đi ra khỏi phòng giám đốc, Lương Kỳ Gia không nhịn được thở dài một hơi.
Qua được một cửa nhưng vẫn còn một cửa cần qua nữa.
Cô tìm một chỗ riêng tư lấy điện thoại gọi lại cho cha.
"Ba, là con. Vừa rồi ba gọi cho con có việc gì vậy?" Cô đoán tám, chín phần là ông muốn đến thăm cô.
"Công việc của con xong hết rồi hả?" Ông Lương quan tâm hỏi.
"Dạ."
"Gần đây công việc có nhiều quá không? Thân thể của con có khỏe không?"
"Dạ, vẫn ổn ạ."
"Hai ngày thứ năm vừa rồi con đều phải tăng ca sao?"
Nhìn đi, đến trọng tâm rồi. Lương Kỳ Gia khẽ thở dài.
Từ khi dì phát hiện ba luôn lừa bà nói là đi câu, kết quả là đến thăm con gái, liền lấy cớ giữ ba ở nhà, thậm chí còn không tiếc mình cùng ông đi câu cá, để khiến ông bớt chú tâm đến cô.
Cô chung quy cảm giác được dì đem cô cùng người mẹ đã qua đời làm một loại, cảm giác rằng cô tồn tại chính là để theo bà tranh giành ba, cho nên dù không chiếm được trái tim của ba, bà cũng muốn nhốt ba bên mình, thà làm ngọc nát còn hơn giữ ngói lành.
Cho nên, bây giờ ba không có cách nào khác là lợi dụng thời điểm cô tan tầm để đến thăm cô, hơn nữa chỉ có thể chọn ngày thứ năm. Thế nhưng, từ thứ hai đến thứ năm, mỗi ngày cô đều bị Trạm Diệc Kì đưa đi đón về, căn bản là không có cách nào hẹn gặp ba.
Hai tuần trước, cô lấy tăng ca làm cớ, bây giờ lại dùng tiếp thì có vẻ không ổn, mà cô cũng muốn nhìn ba một chút.
Mặc kệ, tối nay cô muốn gặp ba, không cần quan tâm đến Trạm Diệc Kì!
"Ba, tối nay ba có gặp con được không? Hôm nay con không tăng ca." Cô làm nũng hỏi.
"Thật sao? Được." Một tiếng được không kìm nén vui sướng, khiến cô nghe xong cảm thấy có chút có lỗi cùng không đành lòng.
"Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?" Cô hỏi, đột nhiên nghĩ ra, "Ba, ba thích ăn thịt nướng đúng không? Chúng ta hẹn gặp ở tiệm thịt nướ