
Tác giả: Kim Huyên
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134640
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/640 lượt.
ồi không?" (nguyên văn Hán Việt là “vong đắc nhất kiền nhị tịnh”)
Có khả năng lắm, dù sao trước đây anh ta có gặp cô mấy lần cũng chưa hề có ấn tượng, không có khả năng trải qua một đêm kia lại đi khắc sâu bộ dáng của cô vào lòng làm gì. Thế nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, ví như viêc cô mang thai, cô thật sự không dám nghĩ đến việc đánh cuộc với ông trời thêm lần nữa.
Bây giờ vấn đề là cô không thể chờ mãi trong nhà vệ sinh đến khi hết giờ hoặc sau khi anh ta đi khỏi mới ra ngoài được?
Đang lúc cô đau đầu nghĩ đối sách, Tiểu Tuệ lại chạy vào nhà vệ sinh.
"Kỳ Gia, cậu như thế nào đi vệ sinh lâu vậy, hại mình lo lắng muốn chết!" Vừa nhìn thấy cô, Tiểu Tuệ lập tức thở phào nhẹ nhõm kêu lên.
Nhìn thấy Tiểu Tuệ mang kính mắt viền đen, Lương Kỳ Gia đột nhiên nảy ra biện pháp.
"Tiểu Tuệ, có thể cho mình mượn kính của câu chút không?"
"Vì sao đột nhiên muốn đeo kính của mình?" Tiểu Tuệ ngẩn người hỏi.
"Mình muốn thay đổi phong cách."
"Sao đang yên lành cậu lại muốn thay đổi phong cách?" Tiểu Tuệ hoài nghi hỏi.
"Không có gì. Chỉ là đột nhiên mình muốn thử thôi, cho mình mượn kính có được không?" Cô uyển chuyển nói.
"Mượn cũng được nhưng cậu đâu có cận thị? Mình cận 3 phẩy lận." Tiểu Tuệ vừa nói vừa tháo kính đưa cho cô.
"Mình chỉ là không đeo kính thôi, thật ra mình cũng cận gần 2 phẩy cho nên không sao." Cô vội vàng đeo kính rồi nhìn lại mình trong gương.
Trông không tệ lắm, nhìn hơi khang khác bộ dáng lúc đầu. Quấn tóc lên chắc càng thay đổi hơn rồi.
"Tiểu Tuệ, cậu có mang theo bút không?" Cô hỏi, biết Tiểu Tuệ lúc nào cũng mang bút trong túi xách.
"Bút? Có, cậu muốn làm gì?" Tiểu Tuệ luồn tay vào túi xách móc ra một chiếc bút bi đưa đến.
"Thật tốt quá! Cho mình mượn!" Cô thiếu chút nữa lớn tiếng hoan hô.
Nhìn cô dùng bút quấn mái tóc đẹp vừa dài vừa thẳng lên, Tiểu Tuệ không nhịn được cau mày: “Cậu rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy?"
"Đẹp không?" Cô xoay người lại hỏi.
"Khó coi chết được."
"Tốt." Cô mỉm cười hài lòng.
"Lương Kỳ Gia, cậu rốt cuộc bị sao thế hả?" Tiểu Tuệ dường như nghĩ ra điều gì, nhìn chằm chằm vào cô.
"Không có."
"Không có mới lạ! Vậy tại sao lại muốn làm xấu chính mình? Đưa kính cho mình." Tiểu Tuệ giơ tay đòi.
"Cậu đã nói cho mình mượn mà." Lương Kỳ Gia vội vàng bảo vệ kính mắt, kháng nghị nói.
"Mình không phải đã nói cho cậu mượn sao? Giờ kính mắt của mình thế nào lại thành cậu đeo luôn?"
"Nếu đã cho mượn rồi thì cũng không cần gấp vậy, chờ mình về chỗ rồi trả lại cho cậu được không?" Cô vội thương lượng.
Mấy lần trước ở công ty tiếp xúc với Trạm Diệc Kì không nhiều, đơn giản chỉ là đi cùng hành lang, thang máy. Vì thế sau khi cô bình an trở về chỗ ngồi chỉ cần tránh xa thang máy, hành lang cùng mấy khu vực công cộng là được.
"Không được, trừ khi cậu nói thật cho mình biết nguyên nhân cậu hóa trang thế này." Tiểu Tuệ khoanh hai tay trước ngực, trưng ra một bộ mặt không thể thương lượng nhìn cô.
Nguyên nhân này căn bản không thể nói a. Lương Kỳ Gia khổ không nói nên lời.
"Chúng ta về phòng làm việc trước được không? Mình đi lâu lắm rồi." Cô kiếm cớ trì hoãn, chờ quay về phòng làm việc đem kính trả lại cho Tiểu Tuệ, đến lúc đó thì không cần phải nói ra rồi.
"Được rồi." Tiểu Tuệ không nghi ngờ gì gật đầu nhìn cô.
Tuy nhiên bây giờ cũng không phải lúc có thể yên tâm được, cô về được chỗ ngồi, còn hai tiếng nữa mới tan tầm, lúc đó mới có thể yên tâm được.
Kính mong ông trời phù hộ.
Ông trời không nghe thấy lời cầu xin của cô!
Không, phải nói là ông trời có nghe thấy. Hơn nữa nghe thấy rất rõ ràng, cho nên mới làm theo mong ước của cô, giúp cô về bình an, lại bình yên vượt qua hai tiếng đồng hồ. Sau đó cô rời khỏi công ty, không ngờ vừa bước chân khỏi cửa lớn công ty lại gặp ngay Trạm Diệc Kì đang ngồi uống cafe, bốn mắt giao nhau. (Min: *chống cằm suy nghĩ* anh ngồi ở vỉa hè sao???)
Lương Kỳ Gia sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã, nhanh chóng nhìn sang nơi khác, chầm chậm đi sang bên cạnh Tiểu Tuệ, trong lòng kêu gào: trời ơi, đừng để anh ta nhận ra tôi, tôi van người, tôi van người.
"Kỳ Gia, cậu nhìn kìa, là Trạm Diệc Kì đó!" Tiểu Tuệ cũng nhìn thấy anh, kêu lên một tiếng đầy hưng phấn, “Sao anh ấy lại ngồi uống café một mình ở đây nhỉ? Quả là cơ hội khó có được, đi nhanh chút, chúng ta nói chuyện với anh ấy vài câu."
"Đừng náo loạn, cậu muốn nói cái gì với anh ta? Chúng ta biết anh ta, nhưng anh ta không biết chúng ta." Lương Kỳ Gia vội vàng kéo lại.
"Em là nhân viên của công ty này, vì anh đã đến công ty tìm tổng giám đốc vài lần nên cũng gặp qua. Em là Lưu Tiểu Tuệ."
"Khó trách tôi thấy hai người có chút quen quen, hóa ra thật sự đã gặp qua. Vị tiểu thư ở phía sau cô cũng vậy sao?"
Nghe thấy anh chuyển đề tài tới bên người cô, Lương Kỳ Gia không khỏi cứng đờ cả người.
"Đúng vậy, cô ấy là Lương Kỳ Gia, cùng chỗ làm với em." Tiểu Tuệ vừa nói vừa dịch người sang một chút, nháy mắt đã khiến cả người cô lộ