Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Sói Xám Phu Quân

Yêu Sói Xám Phu Quân

Tác giả: Đậu Toa

Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015

Lượt xem: 134574

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/574 lượt.

n thở!
Đây không phải thật sự. . . . . . Không phải thật sự. . . . . .
☆☆☆
"Trần tổng quản, Trần tổng quản, về sau thế nào?" Hai tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài nắm ống tay áo Trần tổng quản lắc lắc, không ngừng truy vấn.
"Sau lại a. . . . . ."
"Sau lại ra sao? Sau lại nương làm sao vậy?"
"Chúng ta muốn biết nương làm sao?"
Nghe thấy đồng tiếng nôn nóng yêu cầu, Trần tổng quản càng muốn hảo hảo đùa một chút.
"Vừa mới chọc họa, bây giờ còn có thời gian hồ nháo? Còn không mau đến thư phòng học bài đi!" Hoàng Phủ Lận khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, không lưu tình trách cứ, làm hai tiểu oa nhi sợ hãi lập tức trốn sau lưng Trần tổng quản, sau đó hoả tốc mà chạy.
Nhìn kia hai khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, làm hắn nhớ tới tình cảnh hôm đó. . . . . .
Hắn nhớ rõ, ngày đó, hắn giống như lâm vào tuyệt cảnh thống khổ.
Sau đó, một nữ tử đột nhiên cùng Đô thiếu gia đến: "Đừng lo lắng! Ta tin tưởng tướng công ta sẽ có biện pháp, ngươi cũng tin tưởng Quỳnh Dĩ."
Hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra, ngây ngốc nhìn Đô thiếu gia vào phòng, sau đó. . . . . .
Ánh mắt ôn nhu nhìn nữ tử nổi giận đùng đùng đang chạy tới.
"Hoàng Phủ, sao chàng lại hung dữ với mấy đứa nhỏ như vậy?" Hai tiểu oa nhi lon ton theo sau Quỳnh Dĩ, rất giống gà mẹ dẫn con đi kiếm ăn, thực đáng yêu, làm Hoàng Phủ Lận từ trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Các ngươi làm sai còn dám chạy đi cáo trạng?" Hắn lạnh lùng liếc nhìn hai oa nhi, bày ra phong phạm phụ thân nghiêm khắc.
"Hoàng Phủ, chàng không cần luôn dọa tụi nhỏ như vậy, về sau bọn chúng xấu xí giống chàng thì thế nào!"
"Bọn chúng làm sai ta còn chưa phạt, lại dám chạy tới đây ngoạn, thật to gan lớn mật, có đem phụ thân này để vào mắt sao?"
"Tụi nhỏ lại làm chuyện gì?" Quỳnh Dĩ than thở.
Thật keo kiệt! Hai oa nhi có thể làm gì xấu? Bất quá là trộm vài chén rượu uống mà thôi, bằng không chính là len lén lấy đi ít điểm tâm trộn phẩm điệp thôi mà. . . . . .
"Nàng cứ cưng chiều? Bọn chúng còn có thể làm chuyện gì tốt?" Hắn quay đầu xách cổ áo hai oa nhi đang muốn chạy, âm trắc trắc ép hỏi: "Còn không nói! Hôm nay lại trộm uống bao nhiêu rượu, còn đem điểm tâm giấu đi đâu?"
Hai oa nhi liều chết giãy dụa, không chịu thành thật.
"Còn không nói?" Hắn nghiêm khắc trách mắng: "Tối nay muốn quỳ bàn tính sao?"
"Nương sẽ không để chúng ta quỳ bàn tính!" Nam hài dùng sức hô, công nhiên khiêu chiến quyền uy của phụ thân.
"Phải không?" Hoàng Phủ Lận cười lạnh: "Nương các ngươi buổi tối ốc còn không mang nổi mình ốc, có thể quản các ngươi quỳ bàn tính hay không sao?"
Hai oa nhi bị dọa, thực không chí khí thú nhận: "Nương, không cần giấu, đem Quế Hoa Cao đại sư phụ mới làm trả lại cho phụ thân đi!"
"Nha?" Hắn mang theo hứng thú, khóe miệng gợi lên âm trầm cười: "Nguyên lai nương còn giúp các ngươi giấu điểm tâm a?" Này đồng phạm cùng tội phạm cũng không thể khinh xuất tha thứ!
Quỳnh Dĩ cười cười xấu hổ, sau đó một tay một cái nắm tay hai tiểu oa nhi bỏ chạy.
"Còn dám chạy!" Hoàng Phủ Lận nhìn thân ảnh ba người vừa chạy vừa vui đùa ầm ĩ, sắc mặt nghiêm túc nhịn không được nhu hòa.
"Hoàng Phủ. . . . . ." Nàng mang theo hai hài tử chạy về bên người hắn làm nũng: "Đừng nóng giận! Tức giận sẽ mau già nha!"
Dù đang một bụng hỏa, nhìn một màn đáng yêu này cũng sớm tiêu khí, nhưng làm phụ thân uy nghiêm vẫn phải thể hiện a.
"Còn không đi xin lỗi đại sư phụ, nói không dám nữa?"
"Còn không mau đi!" Quỳnh Dĩ hiểu được hắn thoái nhượng, vội vàng đẩy đẩy hai tiểu tử.
Nhìn hai tiểu oa nhi nắm tay nhau chạy ra sân, cười ha ha không ngừng truyền đến, Hoàng Phủ Lận vừa bực vừa buồn cười.
"Hoàng Phủ, mấy ngày nay ta nhớ một bài hát, là tên một loại rượu! Ta xướng cho chàng nghe?" Quỳnh Dĩ nắm tay hắn, ở trong sân bước chậm.
"Ai ở thiếp tình yêu thứ nhất, đưa thiếp vào giấc mộng xuân,
Một vò rượu nhưỡng bao lâu, hạnh phúc mới tràn đầy,
Dọc đường đi chuyện cũ như gió thoảng, nửa đời người chuyện ai tới tả hữu,
Nữ nhân thế nào không còn cầu, một lần tham một lần vĩnh cửu,
Uống một ngụm Nữ nhi hồng, tan chảy hai trái tim cô lạnh,
Có ba chữ không nói nên lời, nắm tay một người nguyện đi đến già,
Thiếp bồi chàng chén rượu này,
Lại một ngụm Nữ nhi hồng, sưởi ấm một đôi tay lạnh,
Bảy phần say mê bị ai trộm,
Trí nhớ kèm nước mắt, cuộn trào trở về,
Trong chén toan khổ tư vị,
Nữ nhân mới có thể biết."
Xướng xong, nàng ngẩng đầu thản nhiên cười: "Nữ Nhi Hồng, dễ nghe sao?"
"Dễ nghe." Hắn cười nhìn lại, cầm tay nàng càng chặc hơn: "Gió lên rồi, chúng ta trở về phòng đi!"
"Ân."
Trời chiều ngã về tây, sân lý san sát dựa vào nhau, đổ bóng chiều tà.
Không chỉ viết nên hạnh phúc này.
Cũng viết không nên lời: “Ta yêu nàng. . . . . .”
Trích dẫn ca khúc "Nữ Nhi Hồng" - Dịch gia dương.
☆☆☆www. . txt99. cc☆☆☆www. . txt99. cc☆☆☆
Ngày đó………….
Quỳnh Dĩ, Mạt Trừng cùng Hi Dung, ba người cùng lớn lên trong cô nhi viện, cùng gắn bó từ tiểu học đến trung học, tình nghĩa tự nhiên thân thiết.
Hôm n