Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341436

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1436 lượt.

được nói: "Bác trai chính là Tưởng Chính Nam tiên sinh phải không ạ, ông ấy chưa từng lớn tiếng với mẹ anh lần nào sao?"
Tưởng Tuấn Văn cười: "Có lẽ mọi người ở đây sẽ không tin, nhưng thật sự thì chưa từng có bao giờ, đây là truyền thống của gia đình chúng tôi, ở nhà cô dượng tôi cũng như thế."
Nữ MC lại một lần nữa tỏ ra kinh ngạc: "Không thể tưởng tượng được, ngài Nhiếp Trọng Chi người đứng đầu bảng xếp hạng giàu có của tạp chí Hồ Nhuận tiếng tăm lừng lẫy, khi ở nhà cũng là một chuyên gia chiều vợ!"
Tưởng Tuấn Văn cười cười: "Cá nhân tôi cảm thấy dượng tôi còn khoa trương hơn ba tôi rất nhiều. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là tôi thấy ba tôi cũng đã đủ khoa trương lắm rồi."
Nữ MC hưng trí bừng bừng: "Vì phúc lợi của các vị khán giả đang ngồi trước màn hình TV, hôm nay tôi cũng thử đóng vai trò của một paparazzi chuyên săn chuyện bát quái, Tưởng tiên sinh có thể tiết lộ cụ thể cho chúng tôi một vài điều bất ngờ không?"
Tưởng Tuấn Văn mỉm cười: "Tôi chỉ có thể nói một vài điều đơn giản thôi, truyền thống của gia đình chúng tôi chính là trọng nữ khinh nam."
Khán giả phía dưới, đặc biệt là các khán giả nữ đều thốt lên một tiếng Ồ đầy kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ.
Lúc này, trong phòng khách nhà họ Nhiếp, Nhiếp Diệc Hoàn đang dùng khăn lau lau chùi bàn trà, "Nội ngưu đầy mặt"* mà ngẩng đầu lên, miệng ai oán lẩm bẩm: "Cái gì mà trọng nữ khinh nam, ở hai nhà Tưởng Nhiếp, nam căn bản không đáng một đồng tiền!"
*từ này phiên âm là \'nèiniú mǎnmiàn\' gần giống từ \'lèiliú mǎnmiàn\' là lệ rơi đầy mặt, có lẽ tác giả chơi chữ nói ngọng :D mình đoán thế :3
Nhiếp Diệc Tâm vừa xem TV, vừa ăn bánh bích quy đích thân ba ba nướng: "Nhiếp Diệc Hoàn, tháng này em còn muốn lĩnh tiền tiêu vặt nữa không đấy?"
Nghe vậy, động tác chà lau chân bàn trà của Nhiếp Diệc Hoàn càng hung mãnh hơn, giống như hận không thể lau cho nó biến mất luôn: "Ba ba nói mỗi tháng làm đủ hai mươi ngày mới có thể nhận lương mười ngày, hôm nay mới là ngày thứ mười tám."
Nhiếp Diệc Tâm cười tủm tỉm nói: "Cho nên, đừng làm cái bộ dạng chịu nhiều khổ cực với oán hận thế nữa đi, ba ba sắp xuống lầu rồi, em cũng đừng bất cẩn mà để ba ba nghe được thì..."
Nhiếp Diệc Hoàn lập tức nín thinh không dám ho he một lời, quay đầu liếc trộm chỗ cầu thang, may mà không có gì, cậu lấy lòng tiến đến bên cạnh chị gái Nhiếp Diệc Tâm, vẻ mặt nịnh bợ giống như cún đói đòi ăn xương, hai mắt ánh lên màu xanh lè đói khát: "Chị, tình hình kinh tế của em dạo này hơi căng, chị gái yêu quý của em, hai chúng ta làm một cuộc thương lượng, thế nào?"
Nhiếp Diệc Tâm còn chưa trả lời, chỉ nghe thấy phía sau hai người truyền đến vài tiếng hắng giọng, thanh âm của ba ba Nhiếp Trọng Chi vang lên: "Nhiếp Diệc Hoàn, con muốn thương lượng gì với chị con thế?"
Ba ba sao mỗi lần xuất hiện đều xuất quỷ nhập thần như vậy thế nhỉ?!! Từ nhỏ đến lớn, Nhiếp Diệc Hoàn luôn luôn hoài nghi ba mình có phải có công phu khinh công cỡ \'Lăng ba vi bộ\' hay \'Thần hành bách biến\' hay không, chỉ là cậu chưa có điều kiện chứng thực mà thôi.
Nhiếp Diệc Hoàn vội vàng nhảy ra khỏi vị trí bên cạnh chị mình, cầm khăn lau lên hung hăng chà sát chân bàn: "Ba ba, không có gì....... Không có gì...."
"Có thật là không có gì không?"
Thanh âm của Nhiếp Trọng Chi không nặng cũng không nhẹ, người bên ngoài nghe xong có khi lại còn cho rằng thật hòa ái dễ gần này kia, nhưng trong lòng Nhiếp Diệc Hoàn lại không hiểu vì sao mà run lẩy bẩy: "Thật sự không có gì mà."
Nhiếp Trọng Chi: "Không có gì là tốt rồi, lau nhanh nhanh lên, làm xong thì vào phòng bếp bưng canh hầm lên, mẹ con sắp xuống rồi đấy."
Nhiếp Diệc Hoàn lại một lần nữa rơi lệ đầy mặt.
Đây là cuộc sống đáng thương bi ai của đứa con trai duy nhất nhà họ Nhiếp!
Còn người con trai khác nhà họ Tưởng là Tưởng Tuấn Hữu giờ phút này bấm tắt cửa sổ video trên máy tính, ý cười trên khuôn mặt tuấn mỹ biến mất, ấn gọi điện thoại nội tuyến phân phó cấp dưới: "Thông báo đến quản lí các bộ phận, đúng bốn giờ có mặt trên tầng cao nhất để mở cuộc họp."
Bốn đứa nhỏ hai nhà Tưởng Nhiếp này, đều có những cuộc sống nhàn nhã, tự do tự tại riêng của mình, còn về phần câu chuyện của họ, đương nhiên cũng sẽ không thiếu những điều đặc sắc!
The-End